Ngày Chu Thanh Dao đi, bầu trời u ám.
Cô kéo vali xuống tầng, vừa đi ra khỏi ngõ nhỏ thì không biết một trận gió kỳ quái từ đâu tới, thổi bay mái tóc dài mềm mượt của cô.
Khi lên xe, cô dùng tay vén tóc rối ra sau tai, đôi mắt linh động như trăng non mất đi ánh sáng, trên cổ đeo sợi dây chuyền bằng tơ hồng, trên đó treo một cái cúc áo nho nhỏ.
Cô ngồi ở ghế phụ, không muốn ngồi sóng vai với mẹ Chu ở ghế sau.
Bố Chu với Lý Tuệ ra tiễn đưa, em trai sống chết không chịu ra cửa, một mình trốn trong nhà lén lau nước mắt.
Tối hôm qua, khi cô đang xếp vali thì Chu Thanh Tiện kéo ống tay áo cô mà gào khóc, khóc giống như một đứa trẻ chưa cai sữa, nước mắt nước mũi lẫn vào nhau chảy tí tách xuống sàn nhà, chọc Chu Thanh Dao bật cười.
“Chị, chị có quên em không…”
“Sẽ không.”
“Chị, chị sẽ còn về chứ?”
“Sẽ.”
Cậu bé nhân lúc người lớn không ở trong phòng, lại gần tai cô thủ thỉ: “Anh Mèo Máy kia…cũng đi cùng chị chứ?”
Lòng cô như bị gai đâm, cô đơn rũ mắt xuống, nhẹ nhàng lắc đầu.
Chu Thanh Tiện nhỏ mà lanh, rõ ràng mình khóc thành người nước mắt, lại không thể nhìn nổi dáng vẻ đau lòng khổ sở của chị mình, lảo đảo tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy eo chị gái, thuận tiện cọ hết nước mũi dính nhão lên người chị.
“Chị, chị nhất định phải sống tốt nhé.”
Chu Thanh Dao cười khan, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ đen nhánh, cây gai nhọn trong lòng đâm sâu thêm vài phần, đau đến nỗi hít thở gian nan.
Ừm.
Anh cũng phải sống tốt nhé.
---------
Xe hơi màu đen xa hoa chậm rãi lăn bánh, trong kính chiếu hậu, bóng dáng của bố Chu và Lý Tuệ chậm rãi thu nhỏ lại đến khi hoàn toàn biến mất.
Rời khỏi một ngôi nhà không thuộc về cô, đi tới một ngôi nhà khác cũng không thuộc về cô.
Từ trước đến nay, cô đều là một người dư thừa, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Cũng chỉ có một mình Trình Tiêu coi cô trở thành bảo bối, cẩn thận đặt cô vào tim mà thương yêu, ăn không ít khổ chỉ vì sợ cô chịu tí tổn thương.
Hiện tại nghĩ đến, cô thật sự được Trình Tiêu bảo vệ quá tốt.
Cậy sủng mà kiêu cũng được, được voi đòi tiên cũng thế, trước giờ anh đều không ngừng phá vỡ điểm mấu chốt của mình, dâng hiến cho cô tất cả những gì anh có.
Ở bên nhau lâu như thế, đừng nói là hất bàn cãi nhau, ngay cả một câu nặng lời anh cũng chưa từng nói, trước sau vẫn cẩn thận che chở trái tim nhạy cảm và yếu ớt của cô.
Chu Thanh Dao dán mặt lên cửa sổ xe, ánh mắt cứng ngắc trống rỗng.
Khi xe đi ngang qua ngã tư đường thân quen thì hô hấp của cô đột nhiên nhanh hơn, nhìn chằm chằm vào đầu hẻm cũ nát kia.
Mỗi một ngóc ngách đều chứa những hình ảnh ngọt ngào đã từng của họ.
Cô rất lười, thường xuyên không muốn đi đường, anh không nói hai lời, cam nguyện làm vật cưỡi cho riêng cô.
Thỉnh thoảng chợt có linh cảm, cô thèm được như những đứa trẻ bị bố cõng trên vai, Trình Tiêu mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, vừa cười cô béo như heo nhỏ, vừa nhận mệnh cõng cô lên.
Sau đó đột ngột chạy nhanh như bay, làm cô sợ tới mức ôm chặt đầu anh, hoảng hốt la to.
Khắp ngõ nhỏ đều vang vọng tiếng cười hòa vào nhau của cả hai.
Quá khứ như gió, lại sớm lặng lẽ hằn sâu dấu vết vào ngực.
Từ sau đêm mưa to kia, cô với Trình Tiêu hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Nghiêm khắc mà nói, là cô không tìm thấy anh.
Anh đổi điện thoại, trong nhà ngoài không có quần áo thì chẳng xê dịch gì cả, người cũng chẳng biết tung tích.
Một đêm trước khi cô rời khỏi Giang Châu, cô một mình chạy về căn nhà trống rỗng kia.
Trong phòng không bật đèn, cô ngồi yên ở trên giường, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở căn nhà đối diện, gia đình ba người đang quây quần với nhau ở phòng khách, hòa thuận vui vẻ xem TV.
Bỗng nhiên bên tai cô thoảng qua giọng nói trầm ấm dịu dàng của chàng trai.
“Không cần hâm mộ, sau này chúng ta cũng sẽ có.”
Nhưng cô vẫn rất hâm mộ, rất hâm mộ.
Khi gục mặt xuống, từng giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống, tiếng nức nở không kìm nén được, vừa khóc là không dừng được.
Chàng trai sẽ dịu dàng dỗ dành cô, đau lòng lau nước mắt cho cô, đã không thấy.
Trong lúc hai mắt mông lung vì đẫm lệ, cô đột nhiên nhớ buổi tối hôm đó ở quán bar.
Anh làm bộ lạnh nhạt, ra vẻ mất kiên nhẫn, cùng với kỹ thuật diễn gượng gạo cứng đờ.
Rõ ràng là tình huống chia tay quyết tuyệt nhưng từ trong miệng anh nói ra, từng câu từng chữ đều nhiễm đầy hơi nước.
Chính như anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô, bởi vì ngay bản thân anh đều rõ, một khi nhìn thẳng thì sẽ lòi.
Chỉ có tên ngốc to con kia, ngay cả nói lời chia tay cũng giống như nói lời âu yếm mặn nồng.
Nếu ngay cả việc anh nói dối hay nói thật cô không phân biệt được thì sao cô dám không biết xấu hổ tự xưng là người yêu anh nhất?
Nghĩ đến người nọ, cô gái nhỏ lặng lẽ lau khô nước mắt, nhếch miệng nở nụ cười.
Cô nhất định sẽ cố gắng gấp bội, làm cho mình trở thành người ưu tú hơn nữa, sau đó, dù có phải lật hết cả thế giới này thì cũng phải tìm ra chàng ngốc kia, thực hiện nguyện vọng ban đầu.
Kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền, nuôi anh.
Dùng thật nhiều, thật nhiều tình yêu, thương anh.
--------
Lái xe từ Giang Châu đến Tân Hải mất khoảng 3 giờ.
Cô gái cầm túi xách ngồi ở ghế trước luôn trầm mặc không nói chuyện, gần như không có trao đổi gì với mẹ Chu ngồi ghế sau.
Tới trạm phục vụ, mẹ Chu cố ý bảo tài xế đi chỗ khác, trong xe chỉ còn lại hai mẹ con.
Cửa kính ghế sau mở một nửa, bà ta dùng tư thế rất quen thuộc châm thuốc, hít một hơi, khói thuốc bay tán loạn trong xe.
“Dao Dao.”
Bà ta dịu dàng gọi cô, giọng nói hiền lành từ ái cực kỳ giống một người mẹ tri kỷ, “Mẹ mua