Sáng sớm hôm sau, gió to từ phía Tây thổi tới, thổi tan đám sương mù trong không khí, thuận tiện “vén” làn váy của cô gái yêu kiều như hoa.
Khi cô định vươn tay đ è xuống thì người đàn ông đã ta tay trước, cô ngẩng đầu liếc anh một cái rồi kiêu ngạo thu hồi tầm mắt, quay đầu tiếp tục gặm sandwich trong tay.
Trên bàn cơm sáng, không khí kỳ lạ dị thường.
Thang Viên và Du Điền ngồi một bên, vừa há mồm to cắn bánh bao, vừa nghiêm túc đánh giá sắc mặt không rõ của hai người đối diện.
Chu Thanh Dao và Trình Tiêu ngồi đối diện hai người họ, anh uống một ly cà phê đen là đủ rồi, cô thì cầm sandwich, miệng nhỏ gặm c ắn, thỉnh thoảng anh “lơ đãng” liếc nhìn cô thì cô đều bỏ qua hết, ngồi yên không động.
“Ăn sáng xong, anh muốn đi Côn Minh công tác hai ngày.” Anh bình thản nói.
Thang Viên và Du Điền nhìn nhau, thức thời im lặng.
Việc này bọn họ biết từ hôm qua rồi, hiển nhiên lời này không phải nói cho bọn họ nghe.
Trong không khí len lỏi một sự yên tĩnh đến gần như xấu hổ.
Anh đợi nửa ngày không chờ được cô đáp lại như mong muốn, phiền não sờ điếu thuốc, khi bật lửa thì thoáng khựng lại, lén đảo mắt nhìn góc nghiêng dịu dàng của cô.
“À.” Cô đáp không nóng không lạnh.
Trong lòng Trình Tiêu bùng lên ý buồn không rõ, anh không nhịn được, nhỏ giọng truy hỏi: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”
Chu Thanh Dao buông sandwich, nghiêng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen thâm thúy của anh, cô nở nụ cười tươi rói, cố ý cao giọng, “Ông chủ, lên đường bình an nhé.”
“…”
Sắc mặt của anh lập tức thay đổi, trải qua sự biến đổi bất ngờ ngày hôm qua, hiện tại anh đã không có cảm xúc gì đáng nói.
Anh bị sự lạnh nóng bất thường của cô tra tấn đến choáng đầu, hoàn toàn không phân biệt được giây tiếp theo cô lạnh nhạt hay nhiệt tình, là nhảy lên người anh thỏa sức làm nũng hay bình thản đẩy anh ra, nói câu “Ông chủ, chú ý ảnh hưởng.”
Dáng vẻ nghiêm trang kia hoàn toàn là phiên bản nhíu mày dạy dỗ của anh khi trẻ.
Anh nhìn cô vài giây, cũng không nói nhiều nữa, cầm chìa khóa xe đứng dậy đi ra ngoài.
Cô gái thấy bóng dáng cao gầy của anh biến mất ở cửa khách sạn, nhiệt độ sáng sớm cao lắm là 10 độ, anh còn mặc phong phanh: áo sơ mi và quần đen.
Nhìn từ sau, eo thon mông vểnh không sót thứ gì, sống lưng cứng rắn căng chặt vật liệu may mặc, mang đến vẻ gợi cảm khác.
Chiếc áo sơ mi màu xám đậm xúc cảm rất tuyệt, cổ tay áo còn nạm khuy áo màu đen, cổ tay thô to còn đeo chiếc đồng hồ màu bạc.
Xe bán tải đỗ trước cửa khách sạn, rất phù hợp với khí chất đặc biệt của anh, hoang dã, điên cuồng, lại mang theo vài phần tinh tế và tình cảm của một con người sắt đá.
Sau khi lên xe, anh không đi vội mà chậm rãi châm điếu thuốc.
Nửa ngày sau, anh đột nhiên nâng mắt nhìn qua gương xe, khóa chặt tầm mắt hoa si nóng bỏng của cô.
Trái tim của Chu Thanh Dao đập bình bịch, hoảng loạn nhìn sang chỗ khác, xấu hổ vì bị người bắt quả tang, thành công châm đỏ hai má.
Người đàn ông mím môi cười nhẹ.
Buồn bực sáng sớm, tới bây giờ, trái tim mới lặng yên rơi xuống đất.
--------
Trình Tiêu đi rồi, trên bàn cơm sáng chỉ còn lại ba người mắt to trừng mắt nhỏ.
Thang Viên và Du Điền huých nhau, mặt đỏ tai hồng, tình huống kịch liệt đến sắp đánh nhau.
Nhưng về loại vấn đề khá riêng tư này thì hai người còn rối rắm, như thế nào cũng không thể hỏi nên lời đáng khinh…
Cuối cùng, vẫn là cô gái trẻ đoán được tâm tư của bọn họ, giơ tay tự báo, “Để hai anh thất vọng rồi, không thành.”
Sáng sớm Thang Viên đã bị Trình Tiêu gọi đi làm bao cát hình người để luyện quyền, vừa nghe vậy thì lập tức vỗ bàn đứng dậy, “Đệch, ý là ông đây bị đánh vô ích?”
Hai mắt Du Điền vô hồn, điên cuồng lắc đầu, “Xong rồi xong rồi, cái này thì thần tiên cũng không cứu sống nổi cậu em của Tiêu gia.”
Chu Thanh Dao sửng sốt, “Cậu em?”
“Khụ khụ…”
Du Điền xua xua tay, đổi đề tài rất tự nhiên, “Không có gì, cái đó… em đến phòng gọi chị Anh dậy đi, chị ấy nói hôm nay có người quan trọng tới, bảo anh cung cấp dịch vụ gọi dậy.”
Cô gái trẻ càng ngốc, đôi mắt trăng non tràn ngập sự khó hiểu, “Dịch vụ gọi dậy?”
“…”
Du Điền nghĩ chắc mình có giải thích thì cũng không rõ, tay đặt lên môi làm động tác kéo khóa, biểu đạt miệng thối của mình bị cấm nói.
Cô gái đi rồi, Thang Viên lấy điện thoại ra gọi điện trước, sờ mặt heo bầm dập, đau đến nỗi kêu ai ui.
“Alo, Nhị Cẩu, là anh Thang Viên của cậu đây.”
“Mẹ nó cậu cho anh hổ cốt giả à? Không có tác dụng cái lông gì… haiz… đúng thế… chắc do chủng loại hổ có vấn đề… Thế này đi… lần sau có bảo bối như hổ Đông Bắc, gấu Bắc Cực linh tinh… gửi đến đây cho anh…”
Cúp máy, Du Điền ngồi cạnh làm động tác cắt cổ.
Thang Viên liếc đối phương, “Làm gì?”
“Kính nể cậu, người dũng cảm bằng lòng đối diện với cái chết.”
“Cậu thì hiểu cái gì, đây gọi là té ngã ở đâu thì đứng lên ở đó.”
Thang Viên cầm một cái bánh bao tròn trịa, giơ cao quá đỉnh đầu, ánh mắt tập trung.
“Cậu em ngủ say của Tiêu gia hãy để tôi chân thành bảo vệ.”
---------
Chu Thanh Dao nghe theo lời Du Điền nói, đi cung cấp “dịch vụ gọi dậy” cho Tiêu Anh.
Tính khí rời giường của ma nữ tóc ngắn rất nặng, vừa định nổi bão mắng chửi người, nhưng ngẩng đầu thấy người đến là cô thì cảm xúc dịu xuống vài phần.
“Ăn được thịt không?” Từ trước đến nay cô không quanh co lòng vòng nói lời dư thừa.
“Chính xác mà nói thì ăn một nửa.”
Ở trước mặt chị Anh, cô rất thành thật, rõ ràng mới quen không lâu nhưng luôn cảm thấy trên