Bất tri bất giác cô đã nghiêng đầu ngủ một giấc thật lâu.
Từng tiếng chim kêu đánh thức cô dậy, đồng tử mơ hồ từ từ nhìn xung quanh, xe tải chở hàng đã chạy vào một cửa hàng bán sỉ.
Mới bốn, năm giờ sáng, là khoảng thời gian ồn ào nhất của khu bán sỉ này.
Trình Tiêu dừng lại trước một cửa hàng bán sỉ rượu, anh tháo dây an toàn, không vội xuống xe, cúi sát người lại gần cô, nhìn cô gái nhỏ với đôi mắt buồn ngủ, nhỏ giọng thì thầm, “A… Anh cách xa em một chút…”
Anh nhìn chằm chằm vào dáng vẻ hơi chống cự của cô, không hờn không giận, hơi thở trầm xuống, không nghe lời tiếp tục dán sát xuống, khóe môi chạm lên chóp mũi cô.
Mềm mại, nóng bỏng.
Cô gái nhỏ rũ mắt, mặt cũng bị trêu chọc mà đỏ lên, “Trình Tiêu…”
“Vốn dĩ không muốn làm gì, nhưng nhìn em như thế thì anh lại thấy phát cáu.
”
Giọng anh khàn đi, yết hầu trượt lên trượt xuống, giữa những hàng chữ đều lộ ra chút d*c vọng không thể che giấu, nhìn Chu Thanh Dao mặt đỏ tai hồng.
Từ trung học bọn họ đã quen nhau, vẫn đều do cô là người chủ động hôn nhẹ, ôm nhẹ, ăn đậu hũ các thứ.
Mặc dù cô ầm ĩ đến đâu, Trình Tiêu vẫn sẽ bình tĩnh mà giải quyết hậu quả của cô thật tốt, không nỡ nói nặng lời trách móc cô.
Chỉ có thể mang tức giận phát tiếc vào lúc hai người vận động trên giường, nghe tiếng cầu xin yêu kiều của cô mà bằng lòng bỏ qua.
Anh đã hình thành ra thói quen bị động đón nhận mọi thứ từ cô, rất ít khi giống bây giờ, thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ trong lòng mình, một chữ cũng không nói cho cô nghe.
“Đùng đùng.
”
Bên ngoài có người gõ vào cửa kính xe.
Nhìn ra cửa kính thủy tinh, bên ngoài không thấy bên trong có động tĩnh gì, chỉ nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô gái, “Trình Tiêu, anh ở đâu?”
Trong lòng Chu Thanh Dao lướt qua chút chua sót, vừa tức vừa buồn cười, chỉ dùng đầu ngón chân cũng biết, đây là một trái đào hoa vô tình mà thấy, mà kể gây chuyện lại là người đàn ông th ở dốc từng hồi trên người cô đây.
“Còn chưa buông ra!” Cô trừng mắt nhìn anh.
Anh thích nhìn cô không giấu được sự ghen tuông của mình, không vội từ từ cởi bỏ dây an toàn cho cô.
Cô đẩy anh ra xuống xe, Trình Tiêu từ vị trí ghế lái xuống đuổi theo, sự chú ý của anh đều trên người Chu Thanh Dao, hoàn toàn xem nhẹ người phụ nữ đang thành tâm thành ý đứng chờ ngoài cửa xe.
Nửa phút sau, anh túm được tay cô kéo về sau.
Cô cũng thuận theo anh, không luống cướng như khi nãy nữa.
Chu Thanh Dao biết vâng lời không nhìn anh, cô ảo não cắn môi, trong lòng vô cùng hối hận.
Chính cô luôn miệng nói sẽ giống như bạn bè bình thường, lúc này mới qua có mấy ngày lại lộ nguyên hình rồi.
Vừa rồi sự ghen tuông vô cùng khoa trương của cô, giống như đang sợ người ta nhìn không ra, mất mặt thật!
Trình Tiêu nắm tay cô đi bộ trong khu bán sỉ, cô giãy ra vài lần vẫn chẳng thấy có kết quả, cũng chẳng kiên trì nữa, mặc cho anh nắm lấy cổ tay cô, không tình nguyện đi theo phía sau anh.
Ông chủ cửa tiệm là một ông lão đầu hói, vừa nhìn thấy Trình Tiêu đã tươi cười, “Hôm nay cậu đến trễ thế, Tiểu Viên vừa mới chạy ra ngoài tìm cậu, cậu không thấy nó sao?”
Không đợi Trình Tiêu nói gì, cái cô nữ sinh cao gầy “Tiểu Viên” đột nhiên xuất hiện phía sau bọn họ.
Khi ba người còn đang nhìn nhau, cô nữ sinh kia dùng ánh mắt ai oán liếc nhìn Chu Thanh Dao, vẻ mặt xanh mét, cũng chẳng tính thân thiết gì.
Ông lão thấy vẻ mặt kỳ lạ của cô gái, mới đưa ánh mắt thăm dò liếc ra phía sau, thì thấy phía sau anh còn có một cô gái nữa.
Ông sửng sốt một chút, phản xạ có điều kiện hỏi, “… Người này là?”
Trình Tiêu đứng thẳng người, vô cùng tự nhiên trả lời, “Là vợ tôi.
”
“!!!”
Ngoại trừ anh ra, ba người đều dùng ánh mắt ngạc nhiên đồng loạt nhìn sang anh.
Vẻ mặt anh cũng rất bình tĩnh, đưa tay ôm cái người đang khiếp sợ là cô vào lòng mình.
“Làm quen một chút, vợ của tôi, Chu Thanh Dao.
”
Cô gái có đôi mắt si mê nhìn anh, vẻ mặt không thể tin được, “Anh có vợ khi nào thế, sao em lại không biết?”
Vẻ mặt Trình Tiêu lạnh nhạt, trực tiếp bỏ qua câu hỏi của cô ta, quay đầu nói chuyện công việc với ông chủ.
Chừng nửa giờ sau, đơn hàng cũng đã được bàn bạc xong.
Sau khi xe rời cửa hàng bán sỉ, cô gái nhỏ bên cạnh anh vẫn đang rơi vào mơ hồ chưa thoát được, mãi đến khi chạy ra đường lớn, cô mới bất giác kéo suy nghĩ của mình về.
“Ai… ai cho anh nói hưu nói vượn thế?”
Trình Tiêu nghiêng đầu nhìn cô, cười khẽ, “Cung phản xạ của em cũng thật lớn…”
Chu Thanh Dao tức giận, “Anh đây là đang làm tổn hại danh dự của con gái, đạo đức em khiển trách anh.
”
Anh nhướng nhướng mi, “Tùy ý.
”
“…!!”
Dọc trên đường đi này, cô sắp bị lửa giận đốt cháy bởi vì giọng nói của anh.
Cô chưa bao giờ nghĩ anh sẽ vô lại như thế.
Bây giờ nhìn thấy, nói không chừng tất cả các dáng vẻ cô độc, trong sáng, lương thiện đều là giả vờ, bên trong che giấu sự xấu xa.
Thấy cô tức giận, nói năng lộn xộn, Trình Tiêu cũng không vội giải thích, “Nếu anh không đưa em đến đây, ông chủ kia chỉ hận không thể gả cháu gái mình cho anh.
”
Chu Thanh Dao âm dương quái khí hừ, “Thế cũng hợp ý anh, dù sao anh nhiều người cũng có thể từ từ chọn.
”
Anh đưa đôi mắt sâu xa nhìn cô, “Anh không thích các cô gái ấy.
”
Trong lòng cô bỗng nhiên đập mạnh, “À.
”
“Em không thấy hiếu kỳ anh thích ai sao?”
Sự bối rối trong mắt cô bỗng chốc biến mất, nói, “Không.
”
Trình Tiêu nở nụ cười, trực tiếp chọc thủng vẻ giả dối đang ngụy trang của cô, “Em có biết đấy, Dao Dao.
”
Cô bị câu nói này làm cho lòng nóng lên, nhỏ giọng thì thào: “…Anh đừng gọi em là Dao Dao.
”
“Thế gọi là gì? Hay là, em muốn nghe cái gì?”
Anh cười nhẹ, giọng nói trầm thấp