“Bạch bạch bạch…”
Khung cảnh dâm mỹ của bộ phận sinh dục cọ xát vào nhau vang lên bỏ xa tiếng mưa rơi ầm ĩ, hỗn loạn ngoài cửa sổ.
Dù có cách xe sáu năm, nhưng so với trước kia cô vẫn mẫn cảm hơn, d@m thủy chảy không ngừng, mỗi lần rút ra đều kéo theo một đống mật dịch, không bao lâu đã làm ướt hết đùi của anh.
Cô xụi lơ nằm trên người anh, chịu đựng từng cơn, bị làm không ngừng nên có chút mơ hồ, nghiêng đầu hôn lên cằm anh, “A… anh… anh làm em đau…”
Nếu đổi lại thành sáu năm trước, cô gái nhỏ nhăn mặt anh sẽ dừng lại, thật cẩn thận hỏi thăm cảm xúc của cô như thế nào.
Nhưng khi người đàn ông này thành niên, cũng coi như là con sói trong lòng đã lớn dần lên, lý trí hoàn toàn bị tình d*c thao túng, hoàn toàn đã quên dừng lại như thế nào, đầu óc đều là làm cách nào để cô thấy thoải mái.
“Đau như thế còn ra sức hút chặt lấy anh?”
Trình Tiêu hôn lên vành tai cô, đôi mắt hồng hồng trở thành màu đen, thấp giọng nói, “Chặt quá, so với trước kia có lẽ còn chặt hơn.
”
Sau khi ngồi vốn dĩ là phải tiến vào, đặc biệt là trong xe nơi vùng núi hoang vu này, tìm kiếm một nơi khiến bản thân thấy k1ch thích chạm đến đỉnh.
Cô thất hồn lạc phách li3m lấy xương quai xanh của anh, như vách th1t xé rách làm cả người đau đớn, nhưng mỗi lần đụng vào đều cảm thấy rất ngứa ngứa vào tận trong máu, dần dần mệt mỏi ngứa ngứa đã tràn ngập qua gậy th1t bên cạnh.
Giọng cô như ngâm trong nước, vô cùng đáng thương, “Anh có thể… làm thêm một chút…”
Mắt người đàn ông đen lại, động tác dừng lại một chút, ngực đập vô cùng kịch liệt.
Cảm giác thoải mái khi gần đến đỉnh bỗng nhiên biến mất, Chu Thanh Dao nhanh chóng khóc lên, vặn vẹo khó chịu trong lòng anh, không biết xấu hổ tự mình điều khiển cái gậy th1t chôn sâu trong lòng.
“Trình Tiêu… em muốn…”
Cô li3m li3m môi dưới, giọng mềm mềm như giọt nước, “… Nhớ anh làm em… a…”
Đột nhiên anh rút toàn bộ ra, chuyển thân thể, mạnh mẽ đặt người ngồi trên ghế tựa bằng da.
Trong xe ô tô, anh nhìn ánh sáng u ám, cô ngẩng đầu, cuối cùng cũng thấy rõ đôi mắt đỏ lên của anh, như một con báo đang dành từng hơi thở đi săn người.
Thắt lưng anh rũ xuống hai bên chân, gậy th1t thẳng tắp dính đầu hoa dịch trong suốt.
Quần áo trên người cô hầu như đều đã lột ra hết, vẻ mặt ửng hồng, đôi mắt trong suốt lấp lánh nước, chóp mũi hồng hồng, nhìn thế nào cũng cảm thấy nước mắt sẽ rơi xuống.
Trình Tiêu nhìn chằm chằm cô hồi lâu, yết hầu lăn lên lộn xuống, bàn tay thô to trượt dài trên cơ thể cô, nhưng lại tự an ủi đưa cô đến cao trào.
Đầu óc cô choáng váng, ánh mắt đảo quanh dáng người và vẻ mặt của anh.
Khối ngực cứng rắn trước người, bên tai là hơi th ở dốc nhuộm màu tình d*c của anh, cô nhìn khiến miệng đắng lưỡi khô, dùng đôi mắt si mê nhìn chằm chằm lòng bàn tay anh đang ra ra vào vào, cổ họng nhẹ nhàng nuốt xuống.
Khuôn mặt gợi cảm này khiến người ta nhìn mà chảy máu mũi.
Trình Tiêu nhìn chằm chằm vào mắt cô, giọng nói khàn đi, “Mấy năm em không có ở đây, anh cứ như thế, nghĩ đến dáng vẻ của em cầu xin tha thứ trên giường, khi em đạt c@o trào vô cùng d@m đãng mà khóc nức nở, mới có thể miễn cưỡng b ắn ra.
”
Hô hấp cô run lên, “Anh…”
Anh cười khổ, nghiêng người dựa vào cô, cúi người mạnh mẽ che phủ người cô, đầu nấm phồng lên chạm vào huyệt nhỏ của cô.
Cô ngoan ngoãn cuốn lấy cổ anh, hai chân lần lượt cuốn lấy phía sau anh, chặt chẽ bao lấy thắt lưng cường tráng của anh.
Bốn mắt nhìn nhau, nhu tình như nước, Trình Tiêu cười vuốt v e mặt của cô, ánh mắt say mê, “Dao Dao, bây giờ anh… anh đang nằm mơ sao?”
“Không phải.
”
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, ý cười chứa nước mắt rơi, “Trình Tiêu, em thật sự quay về rồi.
”
Vẻ mặt trống rỗng của anh dần mím môi, suy nghĩ còn đang lang thang nơi nào.
Cô ngẩng đầu ôm lấy mặt anh hôn lên đấy.
Anh ngây ngốc một chút, mắt dần tối xuống, cúi đầu vùi vào cổ cô, ngửi mùi hương chỉ thuộc về cô, khẽ