Một buổi sáng nắng đẹp, Tưởng Ly ngồi ngoài phòng khách đọc tạp chí thời trang hăng say.
Hôm nay Tống Nam đã ra ngoài từ sớm, nghe người giúp việc nói đến tối muộn mới về nên cô mới rời phòng, chiếm dụng phòng khách rộng rãi này cho dễ thở.
Cô nằm nhoài trên sofa, mái tóc dài búi lên cao, trời đã vào thu nên cô mặc váy dài tay, đi dép bông trông vừa trẻ trung lại dịu dàng.
Tưởng Ly rất thưởng thức khoảng thời gian dễ chịu này, không có Tống Nam làm phiền, người giúp việc cũng bận rộn không nhìn đến cô, đây mới đúng là cuộc sống con nhà giàu chính hiệu, đáng mơ ước.
"Cô chủ! Ông chủ về tới rồi ạ."
Người làm đột nhiên tiến vào, hốt hoảng dọn dẹp đống bừa bãi trên bàn trà.
Tưởng Ly ngây người, nhất thời chưa lý giải được thông tin chị giúp việc mang đến: "Ơ? Sao anh ta về sớm vậy? Không phải nói là tối muộn mới về hay sao?"
"Dạ, tôi cũng không biết nữa.
Mà hình như cậu chủ có dẫn khách đến chơi, cô chủ xem có nên về phòng thay đồ không?"
Lại còn dẫn khách ư?
Tưởng Ly nhớ tới cảnh Tưởng Diệu Nghi đến nhà, hùng hổ muốn cô lập tức ly hôn với Tống Nam liền nổi hết da gà.
Cô cười cười gật đầu, não nhảy số đánh bài chuồn: "Ừ, tôi về phòng chuẩn bị đây.
Chị xem làm sẵn trà nước cho khách nhé."
Nào ngờ mới đặt chân lên cầu thang thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng gọi thân thiết: "Tưởng Ly, con nhóc này, gặp ông lại trốn đi đâu vậy hả?"
Trong tiểu thuyết có nhắc đến Tưởng Ly và ông nội của Tống Nam rất thân thiết.
Ông ấy luôn yêu thương Tưởng Ly như con cháu ruột thịt trong nhà.
Chính vì có sự giúp đỡ của ông mà Tống Nam mới đồng ý kết hôn với cô, Tưởng Ly vịn vào sự yêu mến ấy mà hãm hại Thời Oanh nên mới có kết cục bi thảm như vậy.
Sở dĩ ông của Tống Nam thương cô là vì gia đình hai người họ phần nào cũng môn đăng hộ đối, nếu xếp bên cạnh một Thời Oanh mồ côi, cuộc sống chật vật thì đúng là khác biệt quá lớn.
Tưởng Ly xoay người, đối mặt với nhân vật bản thân không hiểu rõ có chút gượng gạo, cuối cùng chỉ mở miệng nói được một câu chào.
Ông của Tống Nam tuổi tác đã cao, đi phải có người dìu kể cả khi mang theo gậy chống.
Khác với Tống Nam lúc nào cũng tỏa ra sự lạnh lùng, bức bách, ông nội có nụ cười hiền hòa, luôn cầm tay đứa cháu dâu hỏi han đủ thứ.
"Thằng Nam có bắt nạt cháu không?"
Cô khẽ lắc đầu.
Hành động của hắn ta nào gọi là bắt nạt, phải khép vào tội "có ý định giết người" mới thì đúng hơn.
Ông nội gật gù hài lòng: "Thế thì tốt.
Nếu nó bắt nạt cháu thì cứ nói với ông.
Ông sẽ dạy dỗ nó."
"Dạ."
Cô theo phản xạ nhìn về phía Tống Nam, vừa hay hắn cũng nhìn cô.
Ánh mắt hắn tối lại mấy phần như muốn cảnh cáo cô không được ăn nói lung tung.
Cô cúi đầu mím môi, đứng lên nói: "Ông nội, cháu vào bếp làm vài món ăn.
Ông ở lại ăn cơm nhé?"
"Ôi con nhóc này giờ đã học được cách làm vợ hiền dâu thảo rồi à.
Ông phải ở lại thưởng thức tay nghề của cháu dâu chứ!"
Tưởng Ly bước vào bếp dưới ánh mắt hoài nghi của Tống Nam và người làm trong nhà.
Ai cũng biết cô chủ nhà họ Tưởng là kim chi ngọc diệp, mười đầu ngón tay chưa từng chạm đến con dao trong bếp thì sao có