"Không liên quan đến anh."
Nhìn thấy Phó Thịnh Minh cô liền nhớ đến ly cà phê muối đợt trước.
Mùi vị đó..
đúng là khó tả mà! Chả hiểu sao nhiều truyện nam phụ rất dễ thương, đáng yêu mà sao cái tên nam phụ này lại trái tính trái nết vậy nhỉ? Đáng đời anh ta chỉ là nhân vật phụ.
Khoan đã, hình như cô cũng là nhân vật phụ mà.
"Tôi khuyên cô lý trí một chút.
Tống Nam đời này kiếp này không thể thích cô, anh ta hận cô còn không hết."
"Ừ, tốt nhất là vậy đi."
Tưởng Ly còn mong hắn hận cô nhiều một chút.
Tốt nhất là hận đến mức không muốn nhìn mặt nhau, lập tức ly hôn thì quá tuyệt vời.
Như vậy thì cô sẽ được tự do, không cần sống những tháng ngày nơm nớp lo sợ như này nữa.
"Hơ.
Đúng là chuyện lạ có thật, Tưởng Ly cô mà có ngày hết yêu Tống Nam rồi hả? Hay rốt cuộc cũng nhận thấy bản thân không cách nào bì kịp với Thời Oanh?"
Bản mặt Phó Thịnh Minh lúc này chỉ có hai từ để hình dung thôi: Đáng đánh.
"Anh.."
"Khoan, tại sao tôi lại so sánh cô với Thời Oanh cơ chứ? Cô căn bản..
không xứng! Thời Oanh là cô gái tốt nhất trên đời, cái loại phụ nữ ưa đeo bám, tâm cơ giả tạo như cô sao có thể đem so được!"
Tưởng Ly phát cáu, cô trừng mắt: "Nè, đủ rồi nha.
Phó Thịnh Minh có phải anh bị điên không? Tôi đắc tội với anh hay sao mà anh cứ nhè tôi sỉ vả vậy hả? Tôi không mượn anh so sánh tôi với ai hết! Tự tôi biết mình là đủ rồi."
"Ôi, Tưởng Ly tiểu thư nổi giận rồi à? Bị nói trúng tim đen nên chột dạ ư?"
"Anh mới chột dạ! Anh mới bị nói trúng tim đen đó.
Anh ở đây chì chiết tôi cũng vô ích.
Hơ! Nói cho anh biết sau này Thời Oanh quay về thì cũng ở bên cạnh Tống Nam thôi.
Anh hả? Chỉ là tuyến nam phụ, không sánh duyên với nữ chính được đâu! Đừng có nằm mơ!"
Cô biết trước kết cục của tất cả bọn họ.
Cái tên Phó Thịnh Minh về sau cũng sẽ vật vã trong tình yêu mà thôi.
Ở đó cười cợt cô làm gì? Đều như nhau cả!
Lần này tới lượt Phó Thịnh Minh nổi giận.
Thời Oanh đâu chỉ là nỗi đau của Tống Nam, cô ấy cũng là vết thương trong lòng anh.
"Tưởng Ly, cô đúng là loại phụ nữ độc ác.
Tôi thật mong chờ tới lúc cô bị bỏ rơi.
Ngày đó cô giăng bẫy để Thời Oanh nghĩ Tống Nam thay lòng.
Giờ chính mắt thấy chồng mình ôm ấp người khác như vậy, đúng là ông trời có mắt."
Cô không giận, ngược lại chỉ thấy ấm ức cho chính mình.
Cô có nỗi lòng không thể tỏ bày cùng ai, mà ở thế giới này cũng chẳng ai nguyện ý nghe cô giải thích hết.
"Tôi biết các người hận tôi, ghét tôi, khinh thường tôi." Cô điềm tĩnh như vậy khiến Phó Thịnh Minh có chút ngỡ ngàng.
Tưởng Ly cất tài liệu vào túi xách, chậm rãi nói tiếp: "Nhưng dù tin hay không thì tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật.
Tưởng Ly lúc trước đã biến mất rồi, dù phải tiếp tục sống trong thân phận này tôi vẫn là chính tôi, không bao giờ làm những việc độc ác như vậy.
Còn nữa, tôi không thích Tống Nam."
Tưởng Ly nín thở rảo bước đi ra khỏi khu tổng duyệt.
Tuy mạnh miệng tuyên bố nhưng đáy lòng vẫn thấy chua xót.
Dù là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng hắn năm lần bảy lượt cùng cô gái khác quấn quýt, lẽ nào trong mắt hắn cuộc hôn nhân này rẻ rúng đến vậy sao?
* * *
Lạc Linh Diễm bám lấy Tống Nam, nhắc đến mấy chuyện xưa như trái đất.
Cô nàng thích Tống Nam từ lâu rồi.
Lạc Linh Diễm là con gái duy nhất của nhà họ