Lạc Linh Diễm xuất hiện với chiếc váy đen tuyền bí ẩn, cô ta đã chờ đợi bữa tiệc này rất lâu rồi, lần này cô quyết tâm phải gây ấn tượng với Tống Nam.
Một Tưởng Ly ngáng đường đã phiền toái lắm rồi, vậy mà Thời Oanh kia lại quay về.
Đáng ghét nhất là Thời Oanh còn nổi danh, khí chất từ đầu tới chân đều khác xưa, cứ như thành người khác vậy.
Lạc Linh Diễm cảm thấy khoảng cách giữa cô ta và Tống Nam ngày càng xa vời vợi.
Tưởng Ly cùng lắm chỉ là một phu nhân trên danh nghĩa, Tống Nam không hề yêu thương hay bận tâm đến người vợ này.
Nhưng Thời Oanh thì khác.
Cô ta là người con gái Tống Nam điên cuồng muốn bảo vệ, là người trong lòng hắn.
Còn cô ta? Cô ta chẳng có gì ngoài quá khứ tự mình đa tình bên cạnh Tống Nam.
Thời Oanh cũng tham dự bữa tiệc, dáng vẻ cao ngạo kia khiến Lạc Linh Diễm chướng mắt không thôi.
Rõ ràng là con cóc ghẻ, sống bò lết dưới đáy xã hội, tự dưng biến mất tăm mấy năm sau đó trở về với hào quang vây quanh, thuận lợi bước chân vào thế giới thượng lưu.
Chắc chắn là đã giở thủ đoạn đáng khinh nào rồi.
"Thời Oanh, lâu ngày không gặp đúng là khác trước."
Lạc Linh Diễm từng gặp Thời Oanh.
Khi đó Thời Oanh đang là bạn gái của Tống Nam, hai người cứ bám dính nhau như sam, lúc nào cũng ân ái không ngại người khác chướng mắt.
Chính cô ta đã mách lẻo cho Tưởng Ly, mượn tay Tưởng Ly đẩy bọn họ ra xa.
Kế hoạch đã được cô ta suy tính kỹ lưỡng, nếu vụ việc thành công Thời Oanh biến mất, Tưởng Ly bị ghét bỏ, vị trí bên cạnh Tống Nam sẽ là của cô ta.
Thế mà Tống Nam chẳng thèm liếc đến cô ta dù chỉ một lần.
"Đã lâu không gặp."
Thời Oanh gật đầu chào, giọng nói và biểu cảm đều chẳng thay đổi gì.
Thái độ dửng dưng đấy khiến Lạc Linh Diễm khó chịu hơn: "Bây giờ bay lên cành cao rồi, dựa dẫm vào được thế lực nào đó rồi, nên học được cách khinh người, thượng đẳng."
"Nói về khinh người, thượng đẳng, tôi phải bái cô làm thầy!"
Thời Oanh nhấp môi chút rượu vang, khẽ xoay chiếc ly thủy tinh trong tay.
Nếu là lúc trước chắc cô sẽ im lặng cắn môi, chịu đựng sự nhục mạ này, nhưng hiện tại trong mắt cô Lạc Linh Diễm chẳng là cái gì cả.
"Hừ! Cóc ghẻ thì mãi là cóc ghẻ, có khoác lên mình hàng hiệu thì cũng không thay trắng đổi đen được.
Tống Nam quả là người đàn ông lý trí, yêu thì chơi đùa cùng cô bé Lọ Lem nghèo khổ, cưới thì lựa cô cả nhà họ Tưởng.
Thật đáng thương cho cô!"
"Vẫn còn đỡ hơn những người ao ước được Tống Nam chơi đùa dù chỉ một lần cũng không được.
Hiện tại anh ta đã kết hôn rồi, khuyên cô đừng tơ tưởng nữa."
Lạc Linh Diễm mặt lúc đỏ lúc trắng, tức muốn hộc máu mà lưỡi như bị rút ra, không cãi được một lời.
Cô ta vận dụng hết chữ nghĩa muốn cùng Thời Oanh tranh cãi tới cùng, cô ta không thể thua con khốn nghèo khổ này được.
"Tống Nam đến kìa."
"Người bên cạnh là ai đó?"
"Trông hao hao Tưởng Ly.."
Tưởng Ly sắc mặt đỏ bừng, lòng bàn tay mướt mồ hôi, vẻ lo sợ hiện rõ trên mặt không cách nào che giấu.
Lần đầu tiên cô mặc quần áo lộng lẫy như vậy, trang điểm tỉ mỉ như vậy, đến từng cái móng tay cũng được chăm chút.
Có lẽ vì chuẩn bị quá kỹ lưỡng mà cô thấy áp lực hơn những