Một tiếng sau, đã đến ga tàu, tất cả mọi người đều lần lượt đi xuống, ai nấy đều rất nghiêm trang, đứng chờ sẵn bọn họ là đoàn người từ nơi khác, chờ thêm sáu tiếng sau, cứ cách nửa giờ lại có thêm một đoàn xuống ga.
Sau khi các giáo quan thảo luận xong xuôi, thấy học viên các nơi đều đã tập hợp đầy đủ, liền mỗi người chỉ huy một tốp dẫn ra khỏi ga tàu, bên ngoài, xe quân dụng đã được chờ sẵn, lần lượt hướng dẫn mọi người lên xe.
Học viên tuyển chọn trên cả nước tụ tập lại một chỗ, khoảng sáu bảy trăm người, nên xe quân dụng rất nhiều.
Bọn họ xuất phát rời khỏi ga tàu, đi ra phố, đoàn xe dài dẳng không ngừng nối đuôi nhau, người dân lần lượt nhường đường, trong mắt họ khi nhìn lên xe là lòng tôn trọng, trong mắt những đứa trẻ đứng dưới đường là sự ngưỡng mộ, đủ để thấy vị trí của trường quân đội và học viên trường quân đội chiếm một phần không nhỏ trong tim người dân.
Vì trên đoàn xe này, số học viên sau này đầu quân cho quân đội sẽ chiếm đến bảy tám phần, là vì bọn họ sau này sẽ trở thành những tinh anh nòng cốt bảo vệ đất nước.
Sống đến kiếp người thứ hai, đây là lần đầu tiên Nhan Cổ nhìn thấy cảm tượng này, những ánh mắt đó khiến người ta lại có thêm động lực phấn đấu, nhưng đối với Nhan Cổ những thứ này chưa đủ để chạm vào cô.
Xe chạy ra khỏi phố tiến vào đường cao tốc di chuyển thêm ba tiếng, sau đó rẽ vào con đường đất đỏ, con đường này rộng rãi vô cùng, không hề có chút gập ghềnh.
Ngồi trên xe, Nhan Cổ nghe có người thì thầm, trường quân đội ngoài tuyển chọn hạt giống tốt để bồi dưỡng, còn có trường hợp con nhà quan chức, con nhà giàu có đăng kí vào học, chủ yếu lấy thành tích và tiền đề để sau này tiến cữ làm sĩ quan hay viên chức cấp cao chứ học hành huấn luyện thì chẳng ra gì, ngoài ra còn có người là bị nhị vị phụ huynh gửi vào, ý chính là lấy kỉ cương trong trường rèn luyện để trị thói hư tật xấu.
Đúng là xã hội vẫn luôn có một mặt như vậy, dù là môi trường tốt nhất vẫn