Editor + Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Gió nhẹ ban chiều thổi qua khuôn mặt, mang lại cảm giác mát mẻ.
Gió đầu thu hơi lạnh, người người đi trên đường đều mặc áo khoác, vội vàng tìm chỗ trú trước khi mưa rơi.
Tùy An và bạn học đứng ở trạm xe buýt chờ xe, qua một hồi lâu rồi mà vẫn chưa thấy xe tới, ba mẹ bạn học đã lái xe tới đón cô ấy, Tùy An khéo léo từ chối ý tốt của ba mẹ bạn học, đứng ở trạm tiếp tục chờ xe.
Mưa từ từ rơi xuống, Tùy An lùi bước lại, hôm nay cô đi giày đế mỏng, không thể để dính nước được.
Nhìn mưa càng lúc càng lớn, Tùy An hơi rầu rĩ, cô mở điện thoại, từ lúc chú nhỏ nhắn tin cho cô đến giờ đã gần 30 phút rồi.
Tùy An thở dài, biết ngay là chú nhỏ không đáng tin mà.
Mưa rơi ào ào, người đi đường càng ngày càng ít.
Tùy An trú ở trạm xe, vô tình nhìn thấy một cặp cha con đang đi trong mưa, cô nhìn một lúc lâu mới rời mắt đi, đôi mi dài rũ xuống, che giấu vẻ chua xót.
Qua mấy phút nữa, có ánh đèn chiếu lên người cô, Tùy An vô thức đưa tay lên che.
“Cộp cộp cộp…”
Là tiếng giày da giẫm lên mặt đất, từ xa đến gần.
Tùy An ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng dưới chiếc ô màu đen, cô hơi sửng sốt.
Giang Hằng đứng dưới ô, nở một nụ cười với Tùy An, dù vậy vẫn không thể xua tan vẻ lạnh nhạt trên khuôn mặt anh.
Anh nói: “Cháu là An An đúng không? Chú là Giang Hằng, bạn tốt của chú nhỏ cháu.
”
Tùy An đã nghe chú nhỏ Tùy Miểu nhắc đến Giang Hằng rồi, cô mím đôi môi tái nhợt, hỏi: “Chú nhỏ của cháu đâu ạ?”
Giang Hằng cười, nói: “Chú nhỏ cháu có việc, nhờ chú đến đây đón cháu.
”
Nói tới đây, anh hơi áy náy: “Ngại quá, chú có chút việc đột xuất nên tới muộn.
”
Tùy An bất ngờ nhìn Giang Hằng.
Cô còn tưởng Giang Hằng rất kiêu căng, thì ra anh cũng sẽ nói xin lỗi…
Giang Hằng đưa dù đến trước mặt Tùy An, dịu dàng nói: “Lại đây đi.
”
Tùy An hơi do dự, nhưng vẫn cất bước đi về phía trước.
Quả nhiên, cô vừa mới bước một bước thì biết ngay là không ổn rồi, giày của cô đã bị ngấm nước.
Mãi đến khi lên xe, Tùy An cũng không nói gì.
Giang Hằng gập dù lại, khởi động xe, nhìn động tác của Tùy An qua kính chiếu hậu, anh hơi dừng lại, lấy áo gió ở bên cạnh, đưa cho cô gái nhỏ.
Anh nhìn phía trước, xoay vô lăng, giọng nói đều đều: “Áo của cháu ướt rồi, mặc áo của chú đi, tránh bị cảm lạnh.
”
Thấy vẻ mặt Tùy An do dự, Giang Hằng lại nói: “Nghe lời nào.
”
Nghe vậy, Tùy An không còn cách nào khác, đành cởi áo đồng phục của mình ra, tuy đồng phục của trường cấp 3 số 2 đẹp, nhưng chất lượng không tốt, lại còn là màu trắng, gặp mưa sẽ dính hết lên người.
Sắc mặt cô đỏ ửng, vội vàng mặc áo khoác gió của Giang Hằng vào, may là cô mặc thêm một cái áo ba lỗ ở trong, cũng không đến mức lộ hàng.
Áo khoác gió của Giang Hằng có mùi gỗ nhàn nhạt, rất thoải mái.
Tùy An hơi tò mò, lén lút liếc trộm Giang Hằng ngồi trên ghế lái, từ trong miệng chú nhỏ, cô biết không ít chuyện về Giang Hằng, Giang Hằng máu lạnh vô cảm, không có tình người, chú nhỏ của cô đã nói vậy.
Nhưng…
Tùy An nhìn phía sau Giang Hằng, không thể không thừa nhận, có vài người chỉ cần lộ cái gáy ra thôi cũng thấy đẹp.
Giang Hằng liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, thấy cô gái nhỏ vẫn luôn quan sát mình, anh không khỏi bất ngờ.
Nghe bạn tốt Tùy Miểu nói, cháu gái của cậu ta là cô bé sống nội tâm, lá gan nhỏ, lúc nhờ anh đón Tùy Miểu, cậu ta còn cố ý dặn anh đừng có dọa cô gái nhỏ.
Anh không khỏi cười nhạo, anh đã chăm sóc cô gái nhỏ này từ lâu, sao lại không hiểu tính cô chứ?
Nhìn qua kính chiếu hậu, thấy cô gái nhỏ cúi đầu xuống, chẳng biết Giang Hằng nghĩ tới điều gì, ánh mắt nặng nề.
Một lát sau, Giang Hằng chớp mắt, tập trung lái xe.
Tùy An ở Nhã Tuyết Tiểu Trúc, cách trường cấp 3 số 1 ở thành phố Nam không xa, nhưng cũng mất gần 20 phút đi xe.
Nhã Tuyết Tiểu Trúc là một trong những hạng mục do công ty Giang Hằng khai thác, tất nhiên bảo vệ cũng biết ông chủ lớn này, không nói hai lời lập tức để anh vào.
Tùy An hơi mất tự nhiên giật giật chân, giày cô bị ướt, chân ngâm nước lâu nên hơi khó chịu.
Mãi cho đến khi xuống xe, Giang Hằng mới biết giày Tùy An ướt, anh hơi nhíu mày, ánh mắt có phần bất mãn.
Đứng trước Giang Hằng cao 1m80, Tùy An giống như một đứa bé.
Chẳng lẽ không phải đứa bé sao?
Năm nay Giang Hằng 27 tuổi, Tùy An 18 tuổi, gọi là chú cũng hợp lý.
Giang Hằng nhấp đôi môi mỏng, hỏi Tùy An: “Sao giày cháy ướt mà không nói với chú?”
Tùy An cúi đầu, để tóc xõa trên vai, dáng người mảnh khảnh trước Giang Hằng cao to trông có vẻ yếu đuối.
Giang Hằng chưa nói gì, ánh mắt nhìn Tùy An đầy phức tạp, một lát sau, anh ngồi xổm xuống, giọng nói khiến người ta không phân biệt được anh đang vui hay giận: “Cháy cởi giày ra đi.
”
Tùy An ngoan ngoãn cởi giày, sau đó ngoan ngoãn nằm trên tấm lưng rộng lớn của Giang Hằng.
“Chú đang tức giận ạ? Cháu xin lỗi.
”
Tay Giang Hằng ôm chân cô gái nhỏ, nghe vậy, thấp giọng hỏi: “Tùy Miểu đối xử với cháu không tốt à?”
Tùy An không biết vì sao chủ đề lại chuyển sang chú nhỏ, cô cúi đầu nói không ạ.
Giang Hằng không hỏi tiếp, anh chẳng hiểu nổi tại sao tính tình cô gái nhỏ mà Tùy Miểu vô cùng cưng chiều lại mềm mại đến thế.
Người đàn ông cao lớn cõng một cô gái nhỏ mảnh khảnh đi trong mưa, chiếc dù màu đen dường như ngăn cách hết thảy, Tùy An ngẩn ngơ nhìn cái gáy của Giang Hằng.
Một lát sau, Tùy An mới chớp mắt, cô c ắn môi dưới, khuôn mặt ửng hồng.
Cái người tên Giang Hằng này kỳ quái thật, vì sao lại hỏi cô chuyện này, không phải chú ấy là bạn tốt của chú nhỏ sao?
Tùy An vừa thấy kỳ lạ vừa bất an nghĩ.
Giang Hằng không biết Tùy An nghĩ gì trong lòng, anh cõng cô gái nhỏ trên lưng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó là nhẹ.
Dường như trên người cô không có lạng thịt nào vậy, rất gầy.
Cũng không biết Tùy Miểu nuôi kiểu gì nữa.
Đến sảnh lớn, Giang Hằng vẫn không buông Tùy An ra, cô hơi bất an hất hất chân, ai dè bị Giang Hằng mắng.
Giang Hằng: “Cháu động đậy làm