Ngón tay Tùy An giật giật, vẽ lên lòng bàn tay Giang Hằng.
Cảm giác ngứa ngáy như thấu vào xương tủy, khiến Giang Hằng theo bản năng nắm chặt tay.
Cứ vậy, tay Tùy An bị Giang Hằng nắm lấy.
Nhận ra điều này, Giang Hằng vội buông tay.
Khóe mắt liếc thấy vành tai Tùy An đỏ bừng, Giang Hằng nhíu mày, trong lòng có một cảm giác khác lạ.
Tùy An ngượng ngùng nhắm mắt lại.
Gương mặt cô cũng dần nóng lên, qua mấy giây sau, cô mới ngẩng đầu nhìn Giang Hằng.
Vừa liếc mắt một cái, Giang Hằng đã thấy rõ vẻ thẹn thùng trong mắt Tùy An.
Giang Hằng đột nhiên nhận ra, khoảng cách giữa anh và Tùy An quá gần.
Điều này không tốt chút nào, Giang Hằng thầm nghĩ.
Thời gian tiếp theo, Giang Hằng dù vô tình hay cố ý cũng giữ một khoảnh cách với Tùy An, không giống như trước nữa.
Vốn dĩ nên duy trì khoảnh cách, nhưng Giang Hằng vẫn luôn đối xử với Tùy An như vãn bối, nên không để ý chuyện này.
Vừa rồi anh mới đột nhiên nhận ra, Tùy An không chỉ là vãn bối mà còn là một cô gái.
Hơn nữa, cô còn đang ở tuổi mới biết yêu, rất dễ nảy sinh tình cảm với người gần kề mình.
Cũng không phân biệt được, thế nào là ỷ lại, thế nào là thích.
Giang Hằng chưa từng tiếp xúc với cô gái nào tầm tuổi Tùy An, tiểu bổi nhà họ Giang cũng không có ai trẻ như cô cả.
Cho nên, trước khi tiếp xúc với Tùy An, Giang Hằng chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Anh nghĩ, về sau nhất định phải giữ khoảng cách với Tùy An, tránh để phát sinh chuyện không hay.
Anh sợ Tùy An sẽ nghĩ lung tung.
Cho nên, việc giữ khoảng cách sẽ tốt cho cả hai.
Vậy nên sau đó, Tùy An nhìn thấy Giang Hằng ngồi cách chỗ cô 2 mét, tư thế nghiêm chỉnh, không thấy vẻ lười nhác lúc nãy nữa.
Tùy An khó hiểu nghiêng đầu nhìn Giang Hằng, anh nói, “Thu dọn đồ đạc của cháu đi, đi theo chú.
”
Tùy An kìm nén vui sướng trong lòng, hỏi, “Đến nhà chú Giang ạ?”
Giang Hằng dừng lại vài giây mới trả lời Tùy An, “Không phải, đến chỗ ở trước kia của chú.
”
Tùy An “ồ” một tiếng, đứng lên thu dọn đồ đạc của mình.
Trong quá trình này, Giang Hằng lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm: Cách ngăn chặn các cô gái ở tuổi dậy thì yêu sớm.
Giang Hằng không cho phép tên đàn ông thối nào được lừa gạt cô gái nhỏ của anh làm ra chuyện gì không thể cứu vãn được.
Giang – đang nỗ lực làm trưởng bối – Hằng bắt đầu tra cứu thông tin.
Một lát sau, Giang Hằng nhận được tin nhắn xin lỗi của Tùy Miểu.
Tùy Miểu: Người anh em à, mình sai rồi! Lúc nãy mình uống say, cậu cứ coi như mình đánh rắm thối, đừng chấp mình nhé!
Tùy Miểu: An An đang ở đâu thế? Con bé có khỏe không?
Tùy Miểu: Nhìn thấy tin nhắn thì nói với mình một tiếng!
Vẻ mặt Giang Hằng hiện vẻ suy tư.
Anh đang nghĩ, liệu Tùy Miểu có biết ý đồ của bà Tùy không?
Nhưng dù anh ta có biết hay không thì việc Tùy An ở đây cũng là do Tùy Miểu thầm chấp nhận việc làm của bà Tùy.
Đáy mặt Giang Hằng xẹt qua một tia vui sướng, như vậy cũng tốt, như vậy thì Tùy An sẽ không cần ôm kỳ vọng với người nhà họ Tùy nữa.
Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều, Giang Hằng không mong Tùy An lại đau khổ như lần này nữa, anh sẽ cho cô gái nhỏ bất cứ điều gì cô muốn, chỉ cần cô gái nhỏ vui vẻ.
Sau khi Tùy Miểu bị Giang Hằng bơ, anh ta vẫn luôn gửi tin nhắn đến.
Giang Hằng kéo Tùy Miểu vào danh sách đen, tiếp tục tra cứu thông tin.
Tùy An sắp phải đi đại học, các sinh viên mỹ thuật phải tham gia huấn luyện trước kỳ thi tuyển sinh.
Giang Hằng để trợ lý đặc biệt Lâm làm việc này, còn mình thì kiểm tra thông tin liên quan đến việc huấn luyện.
Sinh viên mỹ thuật tham gia tập huấn phải ở đó nửa năm, Giang Hằng nghĩ đến chuyện này, lông mày anh nhíu lại.
Haizz, nuôi trẻ con khó thật đấy.
Vừa rồi Giang Hằng còn muốn giữ khoảng cách, nhưng bây giờ hoàn toàn không có suy nghĩ này nữa.
Trong lòng toàn là, đứa trẻ nhà mình, báu vật ngoan ngoãn nhà mình.
Giang Hằng nghĩ, An An ỷ lại anh, tin tưởng anh như vậy, trong thời khắc quan trọng này, anh không thể để An An đau lòng được.
Hơn nữa, An An coi anh là người thân, có thể có suy nghĩ gì với anh được?
Cùng lắm là cảm nhận tình thương của cha trên người anh thôi.
Lúc Tùy An thu dọn xong đồ đạc thì nhìn thấy cảnh này.
Giang Hằng ăn mặc giản dị ngồi trên sofa, hết than ngắn rồi lại thở dài, ánh mắt xa xăm.
Thấy cô nhìn mình, anh còn mỉm cười nữa.
Trong lòng Tùy An nghĩ: “Chú Giang bị làm sao thế nhỉ?
Lúc chú Giang cười rộ lên trông đẹp trai quá đi.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trên mặt khó giấu được vẻ thẹn thùng.
Giang Hằng không mặc vest nên trông giống người thường hơn nhiều.
Nhất là lúc anh ngước mắt nhìn cô, cực kỳ dịu dàng.
Giang Hằng đang nghĩ, có phải hành động vừa rồi của mình khiến Tùy An bị tổn thương không.
Sau khi trải qua chuyện như vậy, chắc hẳn Tùy An rất khó chịu.
Giang Hằng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, tự hỏi bản thân.
Sau đó, anh nghiêm túc nhìn Tùy An, nói: “An An, chú xin lỗi.
”
Tùy An nghiêng đầu, khó hiểu hỏi, “Vì sao chú Giang phải xin lỗi ạ?”
Giang Hằng áy náy nói, “Chú tới muộn, nhất định cháu rất sợ hãi.
”
Tùy An cố nhịn không để nước mắt rơi, cô khịt mũi, “Không ạ, cháu không trách chú Giang, là đám người đó quá đáng, không liên quan gì đến chú cả.
”
Nhìn Tùy An cố nén nước mặt, trái tim Giang Hằng càng đau, anh đứng lên, đi đến bên cạnh Tùy An, cúi người cho cô một cái ôm an ủi.
Tùy An lưu luyến hơi ấm trên người Giang Hằng, cô hít sâu một hơi, trả lời anh bằng âm thanh nghèn nghẹn.
“Đừng khóc nữa.
” Giang Hằng cúi đầu, dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho Tùy An, giọng nói dịu dàng, “Khóc nữa thì mắt cháu sẽ đau đấy.
”
Tùy An không dám nhìn vào mắt Giang Hằng, vì cô sợ Giang Hằng sẽ nhìn ra tình cảm của mình.
Giang Hằng nhìn vành tai cô gái nhỏ trước mắt đỏ bừng, gò má cũng phiếm hồng.
Anh không khỏi nhíu mày, đưa tay sờ trán Tùy An, Tùy An giật mình, mở to mắt nhìn Giang Hằng.
Trán cô hơi nóng thật.
Giang Hằng thu tay về, không nói hai lời đã cởi áo khoác mình ra, khoác lên người Tùy An.
Anh vừa kéo tay cô ra ngoài, vừa gọi cho trợ lý đặc biệt Lâm, bảo cậu ta lùi cuộc họp hôm nay lại, anh muốn đưa Tùy