Thành Nghiệp hoảng hốt, chút nửa làm đổ ly rượu.
Có người hỏi anh ta làm sao vậy, Thành Nghiệp cười khổ, không nói gì.
Anh ta làm sao vậy ư?
Anh ta chỉ thấy đau lòng thay Tùy An.
Nếu cô gái nhỏ biết được thái độ của Giang Hằng, sợ là sẽ khóc òa mất.
Sau khi ra khỏi quán bar, Giang Hằng và trợ lí đặc biệt Lâm lập tức tới tỉnh B công tác.
Trong khoảng thời gian này, anh gần như không liên hệ với Tùy An.
Giang Hằng muốn dùng cách này làm Tùy An hết hy vọng.
Là một người đàn ông trưởng thành, Giang Hằng biết rõ tính cách của mình, anh không phải một người tốt.
Anh hy vọng cô gái nhỏ có thể tìm thấy một người tốt để bầu bạn suốt quãng đời còn lại.
Mà người này, không thể là anh được.
Giang Hằng nhíu mày, ngón tay thon dài kẹp một tâm card màu đã ố vàng.
Tấm card này đã cũ, viền thẻ đã nhạt màu.
Không biết qua bao lâu, Giang Hằng thở dài, đứng dậy đi tới phòng sách.
Tấm card được gìn giữ cẩn thận, lại bị niêm phong lần nữa, kể cả những đồ vật khác trong phòng, đều bị Giang Hằng niêm phong nơi sâu nhất trong ký ức mình.
Có lẽ, cô gái nhỏ hồn nhiên, ngây thơ trong trí nhớ của anh đã lạc lối trong dòng sông dài vô hạn, không thấy đường về.
Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu lên bàn làm việc,.
Trên trang bìa có hoa văn của một quyển sách nọ, viết mấy chữ rất to: Tặng cuốn nhật ký này cho anh Giang, phải giữ gìn cẩn thận đó.
____
Giang Hằng về thành phố Nam trước sinh nhật Tùy An một ngày.
Mùa đông ở thành phố Nam rất ít tuyết, nhưng năm nay tuyết lại rơi.
Trợ lý đặc biệt Lâm chà chà tay, nhìn bông tuyết rơi lả tả, cậu ta xúc động nói, “Tuyết năm nay rơi nhiều thật, dự báo thời tiết chuẩn phết.
”
Giang Hằng ngồi sau, tựa lưng lên ghế, cũng không nói ra suy nghĩ của mình, chỉ im lặng.
Ông chủ không nói gì, trợ lý đặc biệt Lâm cũng không dám nhiều lời, chỉ bâng quơ một câu rồi quay lại chuyện công việc.
Trợ lý đặc biệt Lâm nói, “Ông chủ, sếp Tùy muốn mời anh ăn một bữa cơm, đã mời mấy lần rồi, anh xem…”
Giang Hằng liếc trợ lý đặc biệt Lâm một cái, cậu ta vội nói, “Để tôi từ chối anh ta ngay lập tức.
”
“Sau này, mấy việc nhỏ đó không cần báo cho tôi.
” Giang Hằng xoa xoa ấn đường, bôn ba đường dài khiến anh hơi mệt, “Sau này không cần đối đãi đặc biệt với Tùy thị nữa, nên làm thế nào thì làm thế đó.
”
Trợ lý đặc biệt Lâm muốn nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Giang Hằng, cậu ta vội nuốt xuống, im lặng khởi động xe.
Ngoài cửa sổ, tuyết trắng xóa, trên đường gần như không có người.
Giang Hằng kéo kéo cà vạt, mở điện thoại ra, ngày tháng hiển thị trên màn hình khiến anh hơi bực bội.
Anh ném điện thoại sang một bên, nói với trợ lý đặc biệt Lâm, “Lát nữa cậu bớt chút thời gian đi mua một món quà đi.
”
Trợ lý đặc biệt Lâm nhanh chóng hiểu ra ý của Giang Hằng, cậu ta trêu ghẹo, “Ông chủ à, tôi cảm thấy anh nên đích thân đi mua quà.
”
“Nếu Tùy biết anh đích thân đi mua chắc chắn sẽ rất vui.
”
Trợ lý đặc biệt Lâm vừa dứt lời thì nhận ngay ánh mắt cảnh cáo của Giang Hằng, cậu ta vội đáp lời, nhưng trong lòng lại như suy nghĩ gì đó.
Lúc đến ngã rẽ, trợ lý đặc biệt vô xuống cầu vượt, chuẩn bị đi về Thính Tuyết Lâu.
Bỗng phía sau vang lên tiếng nói lạnh lùng, “Đến Sâm Nguyên.
Trợ lý đặc biệt Lâm vội xoay tay lái, nhưng đã lỡ xuống cầu mất rồi.
Cậu ta nuốt nước bọt, dè dặt hỏi, “Hay là, anh về nhà nghỉ ngơi trước rồi hẵng đến Sâm Nguyên ạ?”
Giang Hằng liếc trợ lý đặc biệt Lâm một cái, cười như không cười, suýt nữa khiến trợ lý đặc biệt Lâm xin tha.
“Không có lần sau đâu đấy.
” Giang Hằng tựa lưng lên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trợ lý đặc biệt Lâm chột dạ quay đầu lại.
Thì ra sếp Giang biết cậu ta cố ý đi về phía Thính Tuyết Lâu.
Dọc đường đi, bởi vì chột dạ nên trợ lý đặc biệt Lâm không dám mở miệng nói gì.
Trên đường đi rất ít người, xe dọn tuyết và xe chở tuyết nối đuôi nhau.
Thời tiết lạnh thế này, được ở nhà thì thoải mái biết bao, trợ lý đặc biệt Lâm nghĩ.
Mãi đến lúc về Thính Tuyết Lâu, Giang Hằng cũng không nói gì.
Chiếc xe Maybach màu đen đi xuống hầm, trợ lý đặc biệt Lâm bung ô cho Giang Hằng.
Giang Hằng nói với trợ lý đặc biệt Lâm, “Cậu nói với đám ăn hại kia, mau chóng tìm được chỗ tài liệu gốc, nếu không…”
Anh cười lạnh, “Thì lập tức cút đi cho tôi.
”
Trợ lý đặc biệt Lâm không ngừng đáp lại, đứng tại chỗ nhìn Giang Hằng đi vào Thính Tuyết Lâu.
Bóng dáng Giang Hằng cao lớn, anh giơ tay, nhấc chân, hay thở thôi cũng khiến người ta mê chết đi được.
Trợ lý đặc biệt Lâm quay về công ty, mấy đơn vị liên quan đang cười đùa trước quầy lễ tân, không hề để lời cảnh cáo của Giang Hằng vào lòng.
Trợ lý đặc biệt Lâm cười lạnh, sau khi truyền đạt lại lời của Giang Hằng, thấy mấy tên độn há hốc mồm, cậu ta bước vào thang máy, mặc kệ đám người phía sau.
“Mẹ kiếp! Không phải cậu nói nhất định Giang Hằng sẽ không nhìn ra sơ hở sao?”
“Sao tôi biết được anh ta không có việc gì làm quay sang kiểm tra tài liệu chứ, lại còn là mấy tài liệu không quan trọng…”
“Được rồi, Giang Hằng sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, chúng ta tính xem làm thế nào bây giờ.
”
“Giang Thành, chuyện này cậu đầu têu đấy, cậu không thể mặc kệ anh em của cậu được.
”
“Đúng vậy, cậu và Giang Hằng cùng họ, dù thế nào đi nữa, cậu ta cũng không bạc đãi cậu, nhưng chúng tôi thì khác, mấy người chúng tôi tin cậu nên mới cùng nhau làm chuyện này.
”
Giang Thành liếc mấy tên giám đốc tai to mặt lớn kia, đầu óc loạn hết cả lên.
Anh ta nghe vậy tức giận nói, “Các cậu muốn tôi làm thế nào đây?”
“Xóa bỏ rõ ràng không phải là chuyện có thể làm, hay là các cậu đi cầu xin Giang Hằng đi, đừng điều chúng tôi đến công ty con, cậu cũng biết hoàn cảnh ở công ty con rồi đó, đâu có thoải mái bằng công ty mẹ.
”
“Các cậu là người một nhà, tôi không tin Giang Hằng không nể mặt người em trai như cậu.
”
Giang Thành nhất thời không cách nào thoát nổi, anh ta đen mặt nói, “Các