Hồ thị?
Tùy An nhớ tới cuộc trò chuyện của chú nhỏ và mấy người bạn, họ nói Giang Hằng có hôn ước.
Giang Hằng thật sự ở bên cô Hồ sao?
Tùy An mờ mịt, nước mắt suýt rơi xuống, cô nuốt nước mắt vào trong, lảo đảo đứng dậy, châm nến cho mình, rồi hát chúc mừng sinh nhật.
“Chúc tôi sinh nhật vui vẻ, chúc tôi sinh nhật vui vẻ…”
Trên bàn trà, có mấy giọt nước mắt.
Tùy An không muốn tin mấy lời đồn trên mạng, nhưng cô không liên lạc được với Giang Hằng, điện thoại của trợ lý đặc biệt Lâm cũng không gọi được, cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô cực kỳ bất an, những tin tức đó như cây kim, đâm sâu trong lòng cô.
Tùy An vùi mặt vào đầu gối, xót xa nghĩ.
Hôm qua là tiểu Vũ, hôm nay là cô Hồ, có phải ngày mai sẽ là cô Triệu không…
Cô đang ôm ấp một tình yêu quá vô vọng, lại vừa xót xa vừa đau khổ.
Tuyết vẫn đang rơi, trái tim cô rất lạnh, cô nép mình trên sofa, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô không tin mấy lời đồn đó, Giang Hằng sẽ không lừa cô đâu.
Nhưng mà sâu bên trong, cô vẫn cảm thấy hoảng sợ, cô sợ Giang Hằng sẽ đính hôn với cô Hồ thật…
Đính hôn?
Tùy An vội mở tin tức kia ra xem, ba chữ “đã đính hôn” được in đậm.
Nhìn mấy chữ này, Tùy An thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt căng thẳng dần thả lỏng, cảm xúc mất mát cũng tiêu tan.
Chuyện lớn như đính hôn, Giang Hằng không thể nào không nói cho cô biết được, nghĩ vậy, Tùy An thoải mái hơn nhiều.
Bánh kem trên bàn vẫn chưa đụng tới, lúc này Tùy An hơi đói bụng, cô cầm dao cắt một miếng, nhìn tuyết bay đầy bên ngoài cửa sổ, bắt đầu ăn bánh kem.
Đèn trong phòng khách sáng tới hơn nửa đêm, cuối cùng Tùy An buồn ngủ không chịu được nữa mới đứng dậy cất bánh kem vào tủ lạnh rồi về phòng ngủ.
Cô nghĩ, chờ Giang Hằng về, cô phải phạt anh ăn hai miếng bánh ngọt mới được.
Tối nay đã định trước sẽ có người mất ngủ.
Khu cấp cứu bệnh viện Nhân Dân thành phố Nam, giám đóc Tôn đứng ngoài cửa phòng phẫu thuật đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn đèn phòng.
Mãi đến lúc trời gần sáng, đèn phòng phẫu thuật mới tắt, cửa cũng mở ra.
Giám đốc Tôn vội bước tới, nhìn sắc mặt tái nhợt của Giang Hằng đang nằm trên giường bệnh, lòng anh ta như có lửa đốt, “Bác sĩ, tình hình của anh ấy sao rồi? Bị thương ở đâu?”
Bác sĩ nói, “Cẳng chân của bệnh nhân bị cửa xe đè gãy, miệng vết thương đã được khâu lại, đúng rồi, anh là người nhà à?”
Giám đốc Tôn lắc đầu, hỏi tiếp, “Có một người nữa được đưa đến cùng bệnh nhân này, vết thương của cậu ta có nghiêm trọng không?”
Bác sĩ nói, “Không có vấn đề gì lớn, chỉ gãy một cái xương sườn thôi.
”
Giám đốc Tôn kinh ngạc nhìn bác sĩ, đứt một cái xương sườn mà không có vấn đề gì lớn ư?
Bác sĩ dặn dò giám đốc Tôn những việc cần chú ý sau khi phẫu thuật, sau đó bảo giám đốc Tôn mau chóng thông báo cho người nhà.
Giám đốc Tôn thở dài, đáp được.
Thu xếp mọi chuyện ổn thỏa xong đã là 7 giờ sáng.
Giám đốc Tôn chạy tới chạy lui, còn phải đưa luật sự đến Cục Công An lấy lời khai.
Tai nạn xe cô này rõ ràng cố ý gây ra, cảnh sát nghi ngờ có người báo thù.
Giám đốc Tôn nhìn màn hình, cũng cảm thấy vậy.
Màn hình giám sát cho thấy, 10 rưỡi tối qua, Giang Hằng và trợ lý đặc biệt Lâm ra khỏi phòng đàm phán, sau khi tạm biệt đối tác thì lên xe rời đi.
Đi được mấy phút thì có một chiếc xe tải đâm trực diện vào họ, rõ ràng tài xế xe tải đó cố ý, may là trợ lý đặc biệt Lâm phản ứng kịp, không để chiếc xe tải cán lên.
Xem xong, giám đốc Tôn ứa mồ hôi lạnh.
Chỉ một chút nữa thôi, Giang Hằng và trợ lý đặc biệt Lâm sẽ bị xe tải đè bẹp…
Lúc đoàn luật sư chuẩn bị tài liệu, giám đốc Tôn lại chạy về bệnh viện.
Trong bệnh viện, Giang Hằng và trợ lý đặc biệt Lâm đã tỉnh lại.
Giám đốc Tôn vào phòng bệnh, nói cho Giang Hằng biết tình hình của trợ lý đặc biệt Lâm, cũng kể cho anh nghe những gì máy giám sát ghi lại.
Nghe vậy, Giang Hằng nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng.
Sau một lúc lâu, anh mới nói, “Cậu phái người theo dõi nhà họ Hồ và đám người chú hai đi.
”
Giám đốc Tôn cẩn thận quan sát vẻ mặt Giang Hằng, “Ý của sếp Giang là?”
Giang Hằng liếc mắt nhìn giám đốc Tôn một cái, ý không cần nói cũng biệt.
Giám đốc Tôn hiểu ý Giang Hằng, đứng dậy ra ngoài gọi điện phân phó người theo dõi người nhà họ Hồ và người nhà họ Giang.
Sau khi giám đốc Tôn rời đi, ánh mắt Giang Hằng dần trở nên lạnh lùng, nếu tối qua trợ lý đặc biệt Lâm phản ứng chậm một chút nữa thôi thì sợ là bây giờ anh không còn nằm trong phòng bệnh nữa, mà nằm trong nhà xác.
Càng nghĩ, Giang Hằng càng tức giận.
Tin tức Giang Hằng bị tai nạn xe cộ đã bị xử lý, tránh rút dây động rừng.
Vì bảo vệ an toàn cho Tùy An, khoảng thời gian này anh không liên hệ với cô, ngoại trừ nhắn cho Tùy An một câu đừng đọc mấy tin tức đó, thì không còn nhắn gì nữa.
Nhà họ Hồ mua chuộc truyền thông tung tin, sau khi Giang Hằng biết, anh chỉ im lặng suy nghĩ một lát, nhưng không kêu người xử lí.
Thành Nghiệp tới thăm bệnh nghe vậy thì khó hiểu hỏi, “Vì sao cậu không xả giận?”
Thấy vẻ mặt lạnh lùng của Giang Hằng, anh ta nửa đùa nửa thật, “Sếp Giang không bác bỏ tin đồn, lỡ có người tin thì làm sao bây giờ?”
Giang Hằng liếc Thành Nghiệp, làm như không hiểu ẩn ý trong lời nói của anh ta, vài giây sau, anh lạnh nhạt nói, “Lời đồn vô căn cứ như thế, làm gì có ai tin chứ?”
Thành Nghiệp nghe vậy lắc đầu, không nói gì nữa, nhưng ánh mắt nhìn Giang Hằng chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Haizz, đáng tiếc cho An An, lại bị Giang Hằng phụ lòng.
Thành Nghiệp không ở lại lâu, trước khi đi, anh ta nói đầy ẩn ý với Giang Hằng, “Hoa có thể chờ bẻ thẳng để xếp, đừng đợi không có hoa để bẻ cành.
”
Giang Hằng nhìn Thành Nghiệp, không nói gì.
Thành Nghiệp thấy vậy, yên lặng thờ dài, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Giang Hằng đúng là tên đầu gỗ, ám chỉ trắng trợn như vậy mà vẫn không hiểu gì, cậu mà không độc thân thì còn ai độc thân nữa?
Sau khi Thành Nghiệp rời đi, phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, Giang Hằng nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm thúy bỗng hiện lên vẻ dịu dàng.
Giang Hằng cảm thấy hơi