Trong lãnh cung cô tịch lãnh lẽo bỗng nhiên xuất hiện thêm một người.
Thu Hồng ngồi bên giường, đang bắt mạch cho Tô Dẫn Nguyệt bị ngất xỉu nằm đó, trán cau chặt, thỉnh thoảng còn thở dài mấy tiếng.
Hơn nửa đêm đang ngủ ngon giấc lại bị gọi vội vã vào cung, dù là ai vẻ mặt cũng không vui nổi.
Y thầm nghĩ, lại lén trừng mắt nhìn Tô Dẫn Nguyệt trên giường, thầm than số mình khổ.
Quân Doanh Thệ đứng ở phía sau y, tay đỡ bụng, quan sát y bắt mạch, vẻ mặt lo lắng.
Hắn đứng đó, chỉ kiên nhẫn được một lát, hồi lâu vẫn không nghe được kết quả, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Thu ái khanh, thế nào?”
Thu Hồng thấy Hoàng thượng đã lên tiếng, không thể giả bộ không nghe thấy, buông cổ tay Tô Dẫn Nguyệt ra, khẽ thở dài, cung kính trả lời: “Tô công tử trọng thương mới tỉnh, thân thể cực kỳ suy yếu, nên nằm trên giường nghỉ ngơi, Hoàng thượng chớ để y kích động.” Khi nói những lời này, Thu Hồng liếc mắt nhìn Tô Dẫn Nguyệt đang ngủ say, khóe môi không nén được mà co giật, thật muốn tự tát mình ba cái.
Toàn bộ sự chú ý của Quân Doanh Thệ đều dồn cả vào Tô Dẫn Nguyệt, cho nên không trông thấy nét mặt kỳ lạ của Thu Hồng.
Nghe vậy, hắn thở phào một hơi, nhưng ngay sau đó lại ngập ngừng hỏi: “Để y nằm trên giường nghỉ ngơi là được? Có cần dùng thêm thuốc gì không?”
“Thần sẽ kê cho Tô công tử chút thuốc điều khí dưỡng sinh, để cung nhân sắc là được…”
Quân Doanh Thệ nhíu mày, đang định nói gì đó, chợt một người lảo đảo chạy vào, lo lắng gọi: “Hoàng thượng.”
Hắn tập trung nhìn, thì ra là thái giám canh giữ ngoài cửa, thoáng kinh ngạc, sững lại một lát rồi hắng giọng nói: “Hoảng hốt cái gì? Thật mất thể thống!”
Thái giám nọ quỳ rạp xuống sàn, run rẩy, vì chạy vội mà khẽ ho vài tiếng, giọng nói cũng ấp úng khiến người ta nghe không rõ.
Quân Doanh Thệ thấy vậy không vui, nheo mắt, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Thái giám nọ đột ngột ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng bối rối, thở gấp mấy hơi, nói lắp: “Bẩm Hoàng thượng, Thái… Thái… Thái… Thái hậu đến!”
Thái hậu! Quân Doanh Thệ hoảng hốt, lùi về sau mấy bước, tay chống lên ghế mới ổn định được thân thể, cũng bình ổn lại thần trí hốt hoảng của hắn.
Âm mưu làm loạn của Dư thái hậu càng lúc càng rõ ràng.
Mặc dù ngoài miệng hắn chưa từng đề cập đến, nhưng đã âm thầm triệt tiêu thế lực càng ngày càng lớn mạnh của bà ta.
Nữ nhân thông minh như bà ta có lẽ đã nhận ra, cũng đã biết hắn đối nghịch với mình, vì vậy, đã lâu hắn và bà ta không gặp mặt nhau.
Vậy mà, ở thời khắc quan trọng này, bà ta lại đến? Bà ta đến đây làm gì? Hay là bà ta đã nắm được điểm trí mạng gì đó? Trong một thời gian rất ngắn, trong đầu Quân Doanh Thệ hiện lên vô số suy nghĩ, nhưng đều bị hắn lần lượt gạt đi.
Không thể nào! Hắn chưa bao giờ để bất cứ người nào khác nắm được điểm trí mạng của mình, nếu như có, hắn cũng nhất định tự tay loại trừ điểm trí mạng ấy! Hắn hơi nheo mắt lại, vẻ mặt âm u.
“Hoàng thượng.” Giọng nói vang vọng uy nghi, Hoàng Thái hậu Dục Tiện ưu nhã thong thả bước vào lãnh cung, châu ngọc trên trâm phượng theo động tác của bà mà vang lên những tiếng leng keng hoa lệ.
Bà nhẹ mỉm cười, theo sau là một đoàn cung tỳ thái giám, toàn thân toát ra vẻ cao quý, trang trọng, thật xứng với phong thái của bậc quốc mẫu một nước.
Thu Hồng cuống quít quỳ xuống, kính cẩn thỉnh an: “Vi thần Thu Hồng tham kiến Thái hậu.
Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Dư thái hậu chau mày, vẻ mặt cao ngạo, quả nhiên không khác con của bà là mấy.
Thu Hồng thầm thở dài, vội cúi đầu xuống, không dám nhìn bà.
Quân Doanh Thệ chăm chăm nhìn bà hồi lâu, đột nhiên cười nói: “Muộn thế này rồi mà Mẫu hậu vẫn tới nơi này, là vì có chuyện gì quan trọng sao?”
Dư thái hậu chăm chú nhìn phần bụng nhô lên của hắn, cười nhạt một tiếng, ẩn ý nói: “Trong bụng Hoàng thượng mang long tử, phải chăng sau này sẽ phong làm thái tử?”
“Thái tử?” Quân Doanh Thệ nhướn mày, cố ý nói: “Tương lai nó sẽ là Hoàng đế của Dục Tiện, được vạn người quỳ lạy, chỉ địa vị thái tử sao có thể xứng với hoàng tử trong bụng trẫm?” Nói đến đây, hắn hơi dừng lại, nhìn Dư thái hậu, thấy bà ta đã tức giận đến mức đen mặt, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn, trong lòng sung sướng vô cùng: “Nó chào đời lập tức sẽ được sắc phong thái tử, giang sơn của trẫm có người kế thừa rồi.”
Sắc mặt của Dư thái hậu thay đổi trong nháy mắt, một lát sau mới dần trở lại bình thường, chậm rãi mở miệng: “Nếu Hoàng thượng muốn bảo vệ long tử trong bụng để tương lai có thể làm thái tử thì phải cẩn thận mới được.
Thai nhi năm tháng là yếu ớt nhất, một khi xảy ra sơ xuất, thai này không còn nữa, đến lúc đó Hoàng thượng chớ oán người khác.”
Quân Doanh Thệ chấn động, đột nhiên hiểu ra gì đó, ánh mắt hung hãn bắn về phía bà ta, “Là bà?”
Thái hậu thu nụ cười lại, trên mặt hiện vẻ đắc ý, khiêu khích nhìn Quân Doanh Thệ.
Bà ta bước tới gần hắn, hạ giọng nói: “Những chuyện tốt Hoàng thượng làm cho bản cung, bản cung đều biết rõ.
Để long tử trong bụng không phải bỏ mạng, bổn cung khuyên Hoàng thượng chớ cả gan làm bậy.”
Ánh mắt Quân Doanh Thệ tối sầm lại, bất chợt đưa mắt nhìn bà, nhìn chằm chằm hồi lâu, rồi cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Mẫu hậu, bà thật ác độc.”
“Hoàng thượng sai rồi.” Dư thái hậu hất cằm, ngông cuồng nói: “Chỉ là một đứa nhỏ thôi mà, có thể vì nghĩa diệt thân.
Dù là con do chính bổn cung sinh ra, cũng có lợi dụng, có thể từ bỏ.”
Quân Doanh Thệ hoảng sợ lùi về sau mấy bước, nhìn bà ta bằng ánh mắt không thể tin.
Thật là một nữ nhân ác độc! Vì quyền lực, đến cả con ruột của mình cũng không tha.
Nghĩ kỹ, lại có chút yên tâm.
May mắn là hắn đã phái tứ đệ đến biên cương, nếu không Hoàng thất xảy ra gió tanh mưa máu thế này, hắn còn đang phải nghĩ sâu tính kỹ.
Mà có một mẫu thân như vậy, hắn chỉ sợ không bảo vệ được tứ đệ chu toàn.
“Hoàng thượng…” Dư thái hậu đột nhiên khẽ cười, cắt đứt suy tư của hắn, “Sắp đến giờ thượng triều rồi, các đại thần không thấy Hoàng thượng cho nên đã phái người tới hỏi bổn cung.” Dừng một chút, ánh mắt bà ta thâm trầm nhìn về phía giường, ẩn ý nói: “Nếu Hoàng thượng để yêu nhân kia làm chậm trễ quốc sự, sợ rằng sẽ bị người bàn ra tán vào, mà thiên hạ của Quân gia…” Bà ta nhìn thẳng vào mắt Quân Doanh Thệ, đối mắt một lát, chậm rãi nâng khóe môi lên, nở nụ cười: “… sợ là sẽ đi tới bước diệt vong nhanh hơn đó.”
Quân Doanh Thệ cũng cười, tay vuốt bụng, trong mắt sôi trào dậy sóng, giọng nói lại thâm trầm không nhận ra cảm xúc.
“Kính xin Hoàng thái hậu yên tâm, giang sơn Dục Tiện của Quân thị thiên thu muôn đời.
Nếu như có kẻ ngấp nghé giang sơn của Quân thị ta…” Hắn dừng một chút, nhìn nữ nhân đối diện đang lộ vẻ kinh hoảng, tư thái tựa như một người thắng cuộc, nhẹ giọng nói: “…chắc chắn sẽ