Hiếm khi nhìn thấy được biểu tình dại ra của một đấng quân vương, Tô Dẫn Nguyệt đột nhiên cảm thấy được người trước mắt vạn phần đáng yêu, không khỏi cúi đầu cười, ngẩng đầu lên giả vờ tức giận nói:
“Như thế nào? Ngự Thương nhưng lại cho rằng những người bên cạnh ta đều là phế vật hay sao?” vừa nói vừa từ bên trong thực hạp Bát Bảo lấy ra hai cái chén đặc biệt tinh xảo đặt trước hai người, sau đó lại thong thả cầm lấy chiếc bình ngọc thạch, nhẹ vén ống tay áo, hơi hơi nghiêng bình, chất lỏng trong suốt liền chậm rãi rót vào hai chén ngọc, nhất thời hương rượu lan toả tứ phía, phiêu hương mười dặm.
“Như thế nào! Ta cho tới bây giờ không nghĩ như vậy! Ta......”
Sợ Tô Dẫn Nguyệt không tin chính mình, Quân Doanh Thệ vội vàng giải thích.
Bối rối biện giải cũng không chống lại được cặp mắt trong suốt hơi mang ý cười Tô Dẫn Nguyệt.
Quân Doanh Thệ ngẩn ngơ, nhất thời im lặng.
“Tô Dẫn Nguyệt! Ngươi dám gạt ta!” Nói xong không chút khách khí một quyền liền muốn đánh tới ngực Tô Dẫn Nguyệt.
Thần công tuyệt thế Tô Dẫn Nguyệt chọn mi và cười dài một tiếng, chỉ điểm một ngón tay liền chặn đứng nắm tay uy vũ sinh phong, cuốn cổ tay, nhẹ nhàng vùng, Quân Doanh Thệ liền thuận thế ngã vào trong lòng Tô Dẫn Nguyệt.
Xông vào mũi một mùi hoa mai thanh nhã.
Quân Doanh Thệ không khỏi thầm nghĩ, nếu như trăng sáng có thể phát ra mùi hương, chắc chắn sẽ là mùi hương như thế này.
Không tự chủ được mà càng nép sát vào, bỗng nhiên một thân mệt mỏi cũng dần cảm thấy tốt hơn, ẩn ẩn cảm giác an tâm dần nổi lên trong lòng.
Nhìn thấy người trong lòng vì huân hương trên người mình mà khuôn mật dần nhu hoà lại, Tô Dẫn Nguyệt trong lòng cũng từ từ nảy lên một cỗ thoả mãn nồng đậm, khóe miệng cũng lặng lẽ hiện lên một mạc ý cười.
Quân Doanh Thệ