Đi dạo bên ngoài đến nửa đêm, khi gần rạng sáng, Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật trở lại chỗ ở.
Căn chung cư này là Tưởng Thành Duật mua vào mấy năm trước, mỗi năm ở lại không được bao nhiêu lần, sau này có lẽ có thể thường xuyên dùng đến hơn.
Thẩm Đường kéo màn che nắng ra, nằm trên giường phòng ngủ nhìn ra bên ngoài, tất cả những nơi cô và Tưởng Thành Duật đã đi qua vào buổi tối, đều thu hết vào đáy mắt.
Đèn phòng ngủ bỗng nhiên tắt đi, thành phố ngoài cửa sổ càng trở nên rõ ràng hơn.
Tưởng Thành Duật tắm xong lên giường: “Em buồn ngủ không?”
“Không buồn ngủ.” Do lệch múi giờ, đã nữa đêm mà cô còn rất tỉnh táo, không hề buồn ngủ chút nào. Thẩm Đường xoay người lại, nâng hai tay lên, Tưởng Thành Duật ôm cô vào trong ngực.
Cô thích hương vị mát lạnh trên người sau khi anh tắm xong, còn có mùi kem cạo râu.
Tưởng Thành Duật nâng cằm vuốt ve thái dương cô: “Bụng em còn khó chịu không?”
“Không có cảm giác gì hết.” Cô đang trong thời gian hành kinh, đêm nay chỉ có thể đơn thuần đắp chăn nói chuyện phiếm với Tưởng Thành Duật. Bằng không đêm nay anh chắc chắn sẽ muốn cô từng lần một.
Tưởng Thành Duật nói sự sắp xếp ngày mai cho cô nghe, Tiêu Đổng mở tiệc ở trang viên, hoan nghênh anh gia nhập tập đoàn Tiêu Ninh, anh không đi không được.
“Em thì sao, đi chung với anh đến đó hay là đi tìm bọn người Tạ Quân Trình?”
Tay anh đặt bên hông cô, ra sức ôm chặt.
“Vợ chồng Chủ tịch Trữ chắc chắn sẽ đến.”
Tiêu Chân có mặt, anh sợ Thẩm Đường không được tự nhiên.
Bây giờ đối với Tiêu Chân mà nói, Thẩm Đường chưa nói đến là yêu hay hận, đã từng hận nhưng sau khi trả thù thì đã không còn thừa lại bao nhiêu, hơn nữa bây giờ cô đã có Tưởng Thành Duật, ngay cả chút hận ý còn sót lại này cô cũng không muốn giữ lại.
Những nơi lưu giữ trong tim cô, thật sự không rảnh đặt những người râu ria ở trong đó.
“Đi chứ, em muốn theo anh, nếu không thì cả ngày cũng không được nhìn thấy anh.”
Nói xong, cô ghé vào trên người anh, ôm anh thật chặt.
Tưởng Thành Duật phát hiện cô đặc biệt thích ôm chặt anh, hận không thể nằm dài trên người anh, bất kể trên giường hay dưới giường. Chỉ cần không có người ngoài, cô thích ôm từ phía sau lưng anh, nằm trên người anh.
“Nếu em nói không muốn đi, anh sẽ đến đó trễ một chút, trở về sớm một chút, cũng sẽ không đến mức cả ngày không nhìn thấy anh đâu.”
Anh không muốn cô ép buộc bản thân đi qua đó.
“Em muốn đi mà.” Khung cảnh trang viên kia rất đẹp, trước kia cô đã ở đó một khoảng thời gian, sau này trang viên bị cô bán vẫn chưa từng đến nữa.
“Coi như là đi nghỉ phép vậy.”
Mãi cho đến gần sáng Thẩm Đường mới ngủ. Nằm ở trong lòng ngực Tưởng Thành Duật cô không còn giống như trước, không cần phải lấy chăn che đầu mới có thể ngủ yên được.
Buổi sáng tỉnh lại, hai phần ba chăn còn ở trên người Tưởng Thành Duật, cô bị Tưởng Thành Duật khóa lại trong lòng ngực.
Từ thành phố đến trang viên mất hai ba tiếng đồng hồ đi xe, tám giờ rưỡi, Tưởng Thành Duật rời giường.
Thẩm Đường không nghe thấy hơi thở quen thuộc bên cạnh mình, cũng mở mắt ra rất nhanh.
Tưởng Thành Duật đang thay quần áo, hôm nay anh chọn một chiếc áo sơ mi màu đen.
Thẩm Đường kê đầu vào trên gối nhìn lấy anh, ngược lại ánh nắng, anh cúi đầu cài cúc áo, có lẽ đang suy nghĩ chuyện khác nên có hơi không tập trung.
Cũng không chú ý cô đã thức dậy.
“Buổi sáng tốt lành.”
Tưởng Thành Duật ngẩng đầu: “Không ngủ nữa sao?”
“Tâm trạng em tốt, không muốn ngủ nữa.”
Độ ấm trong phòng vừa đủ, Thẩm Đường đạp chăn mền ra, đẩy ra kia, sau đó nhếch hai cái đùi lên.
Váy ngủ tơ tằm màu xám khói trượt xuống.
Bản thân cô hồn nhiên không phát hiện ra.
Tưởng Thành Duật đi tới, kéo chăn che lại hai cái chân dài thẳng tắp của cô: “Em còn có thể nằm lại nửa giờ nữa, chín giờ rưỡi chúng ta xuất phát, bữa tiệc bên Tiêu Đổng bắt đầu lúc hai giờ chiều, có khả năng phải đến chín giờ tối mới có thể kết thúc.”
Thẩm Đường không muốn ngủ, xoay người nắm lấy cánh tay anh thuận thế ngồi dậy.
“Vừa rồi anh suy nghĩ điều gì thế?”
“Lúc nào vậy? Lúc đắp chăn cho em sao?”
“... Không phải, lúc anh cúi đầu cài cúc áo đấy.”
“Đang suy nghĩ Tiêu Đông Hàn còn có chiêu nào để hãm hại không.” Tưởng Thành Duật cúi người, tìm dép lê của cô cất kỹ dưới giường: “Ngày hôm qua anh ta về nhà sợ là đi ngủ cũng không ngủ được.”
Tiêu Đổng đưa thêm một thành viên hội đồng quản trị vào tương đương với một cây đao sắc bén, đâm thẳng vào trái tim Tiêu Đông Hàn.
“Ở ác gặp ác.” Thẩm Đường xuống giường, bắt lấy ống tay áo của anh: “Nếu anh không bận, vậy đi theo giúp em rửa mặt đi.”
“Không bận.” Tưởng Thành Duật cùng cô đi vào phòng tắm.
Lần này hai người đổi vị trí, Thẩm Đường đứng trước bồn rửa mặt. Tưởng Thành Duật vòng lấy cô từ phía sau, anh nhìn cô từ trong gương.
Thẩm Đường đưa kem đánh răng và bàn chải đánh răng cho anh: “Giúp em nặn kem đánh răng đã.”
Cô dựa vào ngực anh, dễ dàng ôm lấy anh.
Tưởng Thành Duật cảnh cáo cô: “Đứng cho ngay ngắn, không được nhúc nhích di chuyển đó.”
Sáng sớm, cô vẫn luôn ở trong lòng ngực anh, anh đã có phản ứng rồi.
Thẩm Đường thành thật đứng ngay ngắn, lấy cốc đựng nước.
Lấy kem đánh răng xong, Tưởng Thành Duật hỏi cô: “Anh đánh răng giúp em nha?”
Thẩm Đường nhìn anh từ trong gương: “Còn có kiểu thế nào sao?”
“Khi em đóng phim không có cảnh này sao?”
“Thật sự là không có.”
Tưởng Thành Duật dùng tay trái nhẹ nhàng kéo cằm cô, ý bảo cô mở miệng, anh cầm bàn chải đánh răng cẩn thận bỏ vào miệng cô, từ trong gương quan sát bản thân mình có đánh đúng cách hay không.
Thẩm Đường nén cười, cố gắng phối hợp với anh.
Bây giờ cô hối hận không mang di động, không thể chụp lại khoảnh khắc quý giá khó có được này.
Anh đánh răng rất cẩn thận, trên dưới, trước sau, trong ngoài, không bỏ sót chỗ nào.
Động tác rất dịu dàng, sợ không cẩn thận làm bàn chải đánh răng đâm vào miệng cô.
Đánh răng xong, Tưởng Thành Duật đưa ly nước và bàn chải đánh răng cho cô.
Thẩm Đường súc miệng: “Một lát nữa có thể chụp một bức mình không, em muốn lưu lại khoảnh khắc này.”
Tưởng Thành Duật lấy một cái khăn lông sạch sẽ từ trên giá khăn lông đưa cho cô dự phòng: “Cái này có gì hay mà chụp, ngày mai anh đánh răng cho em thêm một lần.”
Thẩm Đường đã học xong cách được voi đòi tiên từ anh: “Ngày mai là lần cuối cùng sao?”
Tưởng Thành Duật: “Mỗi tháng làm một đến hai lần nha.”
Thẩm Đường cảm thấy vừa lòng, cô súc miệng, đặt ly nước và bàn chải đánh răng xuống, chuyển qua đến ôm cổ anh, muốn hôn.
Tưởng Thành Duật cạy mở hàm răng cô ra, khoang miệng có mùi vị bạc hà mát lạnh, hai người hôn nhau nồng nhiệt, suýt chút nữa đã quên mất thời gian.
Chín giờ rưỡi, đúng giờ xuất phát đi đến trang viên.
Hôm nay là tiệc gia đình nhà họ Tiêu, lễ Giáng sinh và Tết Âm Lịch cũng không tụ họp đầy đủ bằng hôm nay.
Đêm qua Tiêu Đông Khải bay đến London, kết quả tranh đấu cuối cùng của tập đoàn Tiêu Ninh nằm trong dự đoán của anh ta, lúc trước anh ta thay Thẩm Đường giành được một ghế đổng sự trong công ty, anh ta đã nghĩ tới ông nội sẽ sắp xếp thêm một người đổng sự nữa.
Tiêu Đông Khải và Tiêu Đông Hàn lái xe một trước một sau tiến vào trang viên, hai người không có hẹn trước đó, không sớm cũng không muộn, ô tô gặp được nhau ở trên con đường trước cửa.
“Là anh giúp Thẩm Đường sao?” Sau khi xuống xe, câu đầu tiên Tiêu Đông Hàn nói lại là chất vấn Tiêu Đông Khải.
Tiêu Đông Khải: “Anh là cố vấn pháp luật của cô ấy.”
Ý trong lời nói, đã cầm thù lao của cô, đương nhiên là phải giúp đỡ cô.
Tiêu Đông Hàn cười, hút một điếu xì gà.
“Thật ra anh mới là ngư ông đắc lợi đấy.”
Tình trạng hiện giờ của tập đoàn Tiêu Ninh, đối với sự phát triển của văn phòng luật sư Cathy chỉ trăm lợi chứ không có hại, lúc trước anh ta thay Thẩm Đường giành nhiều quyền lợi như vậy, Thẩm Đường nhất định sẽ nhớ ân tình của anh ta.
Những lợi ích đều bị anh ta chiếm hết.
Tiêu Đông Khải không hề giải thích.
Tưởng Thành Duật lái xe tiến vào, bọn họ đồng thời nhìn qua.
Sinh ra trong ngôi nhà này, ai cũng đều là diễn viên, mặc dù kỹ thuật diễn vụng về, cũng phải kiên trì tiếp tục diễn.
Cuộc chào hỏi dối trá đã qua, mấy người đi về phía biệt thự.
Tiêu Đông Hàn cố tình bước chậm bước chân, đi song song với Thẩm Đường. Tưởng Thành Duật và Tiêu Đông Khải đi ở phía trước, trò chuyện những đề tài không liên quan.
Tiêu Đông Hàn phun ra khói thuốc: “Trước kia không phải không thích tới nơi này sao, hôm nay sao lại có hứng thú thế?”
“Lúc này khác, lúc kia khác.” Thẩm Đường thưởng thức cảnh đẹp ở trang viên: “Trước kia trang viên này là lợi thế giao dịch giữa nhà họ Tiêu các người và tôi. Hiện giờ là tôi đi cùng Tưởng Thành Duật tới, sao lại giống nhau được.”
“Anh đã biết trang viên này đã từng bị tôi bán đi một lần rồi phải không?”
Tiêu Đông Hàn nghe Tiêu Đông Khải nói qua, năm đó ông nội mua trang viên này cho Thẩm Đường, cô lén bán đi, dùng tiền bán trang viên đó mạo hiểm đi đầu tư, sau đó kiếm lời lại mua nhà ở khác.
“Biết tôi hiểu biết nhất là gì không?” Đột nhiên Thẩm Đường quay mặt nhìn anh ta.
Tiêu Đông Hàn không lên tiếng, chờ cô nói.
Thẩm Đường: “Lấy đồ vật trong tay mạo hiểm đi đầu tư, không suy nghĩ thắng thua.”
Thái độ cô cực kỳ kiêu ngạo.
Tiêu Đông Hàn nhìn cô chằm chằm: “Cô muốn làm gì?”
“Không làm gì cả.” Thẩm Đường mỉm cười: “Đùa anh chơi.”
“Tưởng Thành Duật, chờ em.” Cô bỏ qua Tiêu Đông Hàn, đi nhanh đuổi theo Tưởng Thành Duật, nắm lấy tay anh.
Sân golf bên kia, Tiêu Đổng và Trữ Nhạc Lễ đang chơi bóng, Tiêu Chân rảnh rỗi đến nhàm chán, ngồi dưới dù che nắng chơi điện thoại.
Nơi bãi đỗ xe truyền đến giọng nói ‘Tưởng Thành Duật’, đột nhiên bà ta ngẩng đầu lên.
Thẩm Đường xuất hiện, giống như ngày hôm qua Thẩm Đường vắng mặt ở đại hội cổ đông, khiến bà ta không biết làm thế nào.
Bà ta tưởng là hôm nay con gái sẽ không tới, không có chuẩn bị cái gì hết, nếu sớm biết đã phân phó đầu bếp chuẩn bị một ít món Thẩm Đường thích ăn rồi.
Tiêu Chân không chờ Thẩm Đường, Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật đi về phía Tiêu Đổng.
“Mẹ.”
Trong nháy mắt Tiêu Chân hoảng hốt, còn tưởng rằng là Thẩm Đường kêu bà ta.
Có lẽ đời này, bà ta đợi không được Thẩm Đường gọi bà ta một tiếng mẹ nữa rồi.
Tiêu Chân chỉnh sửa lại biểu cảm, quay đầu lại.
Trữ Tiêu Duyệt cầm ô đến gần: “Hôm nay chỉ có một mình anh rể đến sao?”
Anh rể này là nói Tưởng Thành Duật.
Tiêu Chân chỉ sân bóng bên kia: “Chị con cũng tới rồi.”
“Woa.” Trữ Tiêu Duyệt ngồi xuống bên cạnh mẹ cô ta, trấn an bà ta: “Mẹ, mẹ cũng đừng đau lòng nữa, chị ấy không để ý tới mẹ không phải cũng rất bình thường sao, nếu là con con cũng không để ý tới mẹ.”
Tiêu Chân: “Mẹ không có việc gì.”
Bà ta nhìn con gái, lần đầu tiên buông bỏ mặt mũi trước mặt đứa con này, chân thành xin lỗi con gái: “Mẹ thật sự xin lỗi, làm con không thể theo đuổi thần tượng. Sự việc màn hình quảng cáo lớn lần đó, rống to kêu to trút giận với con, là mẹ không đúng. Thực xin lỗi, hy vọng con có thể thật lòng tha thứ cho mẹ. Mặc kệ như thế nào, mẹ luôn yêu các con.”
“A~~” Trữ Tiêu Duyệt sợ ngại ngùng: “Con đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân đâu.”
“...” Tiêu Chân bị nghẹn nói không nên lời: “Đứa bé này, đừng có không biết lớn nhỏ.” Tát một cái lên trán con gái.
Mãi đến thời gian dùng cơm, Trữ Tiêu Duyệt mới chạm mặt Thẩm Đường.
Rất có duyên, Thẩm Đường ra khỏi nhà vệ sinh gặp Trữ Tiêu Duyệt ở phía đối diện.
Cô gái nhỏ này không thay đổi nhiều, nhìn vẫn giống ảnh chụp trên mạng mấy năm trước, xinh đẹp đáng yêu.
Trong lòng Trữ Tiêu Duyệt ‘Thịch thịch thịch’ mấy cái, cô ấy không biết phải đối mặt với Thẩm Đường như thế nào, đến trước mặt nên nói cái gì.
Trong lòng âm thầm chiến đấu.
Mối tình đầu cũng hồi hộp như vậy.
Khoảng cách giữa cô ấy và Thẩm Đường ngày càng gần, ba mét, hai mét.
Trữ Tiêu Duyệt không khỏi nuốt xuống vài hơi: “Hey, chị Đường xinh đẹp, em tên là Candy.”
Thẩm Đường mỉm cười: “Cảm ơn lời chúc mừng của em vào ngày sinh nhật và đêm giao thừa nha.”
“Không cần khách sáo, điều nên làm ạ.” Trái tim Trữ Tiêu Duyệt muốn nhảy ra, thì ra tin nhắn cô ấy gửi cho Thẩm Đường, Thẩm Đường đều nhìn thấy.
Thẩm Đường hơi gật đầu, cả hai tránh vai nhau bước qua.
Tưởng Thành Duật ở cuối hành lang chờ cô, trên tường treo tranh sơn dầu, anh đang thưởng thức nó.
“Anh xem có hiểu không?” Thẩm Đường đến gần hỏi.
“Tạ Quân Trình có thể xem hiểu, tại sao anh lại xem không hiểu chứ?”
Lời nói này như đã nhúng qua một lớp dấm.
Đến bây giờ anh còn nhớ cô đưa cho Tạ Quân Trình một bức tranh quý, chỉ đưa cho anh một bộ đồ thể dục và một hộp que cay.
Thẩm Đường dỗ dành anh: “Buổi đấu giá mùa thu sắp diễn ra rồi, đến lúc đó anh thích cái gì em đều sẽ đấu về cho anh.”
Tưởng Thành Duật: “Đến lúc đó đừng đổi ý đó.”
“Chuyện đó cũng rất khó nói.”
“...”
Hai người cười nói đi đến nhà ăn.
Nhà họ Tiêu là gia tộc lớn, năm người anh chị em của Tiêu Đổng, hôm nay cả nhà đều đến.
Nhiều người, ba bàn ăn dài cũng không đủ dùng, thế nên đã chọn hình thức tiệc đứng.
Trữ Tiêu Duyệt tình cờ gặp được Tưởng Thành Duật ở khu đồ ăn: “Hey, anh rể.”
Tưởng Thành Duật vẫn không quen cách xưng hô này, chần chờ hai giây mới phản ứng lại đây là kêu anh: “Xin chào.”
Trữ Tiêu Duyệt chọn đồ ngọt để trên mâm: “Anh rể, Tranh Tranh gần đây rất bận sao, nghỉ hè này em không có việc gì, đang muốn đến Bắc Kinh tìm cô ấy đi chơi.”
“Con bé vẫn khỏe, một tuần có một ngày nghỉ ngơi.”
“Chờ thời tiết mát mẻ một chút em sẽ đến đó, thuận tiện đến thăm chị Đường, nghe nói chương trình giải trí của chị ấy đã bắt đầu tiến vào vòng loại trừ rồi.”
Trữ Tiêu Duyệt cầm một ít kẹo, cô ấy chỉ vào một mâm kẹo hồng nhạt: “Anh rể, anh có thể lấy cái này nè, chị của em thích ăn lắm.”
Tưởng Thành Duật không rõ Thẩm Đường thích ăn kẹo lắm: “Em có chắc chắn không?”
Trữ Tiêu Duyệt rất là tự
tin: “Đương nhiên, chị ấy là thần tượng của em, trước kia trên tiết mục chị ấy đã từng nói. Nhưng mà sợ béo, cho nên không dám ăn thường xuyên.”
Tưởng Thành Duật cảm ơn, cầm một ít kẹo dâu tây.
Bàn ăn bên kia, Thẩm Đường đang gọi điện thoại.
Tần Tỉnh nói đơn giản cho cô biết về tình huống ghi hình tiết mục hôm nay, lúc này ở Bắc Kinh là mười giờ rưỡi tối, tập một vừa được ghi hình xong.
Hôm nay Trữ Nhiễm biểu hiện cũng không tệ lắm, nắm được hạng thứ hai, so với Trần Nhất Nặc, vẫn là có chút chênh lệch.
“Thứ hai cũng không tệ, bảo cô ấy trở về nhà nghỉ ngơi thật tốt, không cần chịu áp lực, tuần sau tôi sẽ trở về, đến lúc đó mang quà tặng cho cô ấy.” Bây giờ Thẩm Đường xem Trữ Nhiễm như đứa bé mà dỗ dành.
Tần Tỉnh hỏi thêm một câu: “Tóm lại tuần sau là khi nào trở về, chị có hể cụ thể hơn một chút được không? Tốt nhất là cụ thể đến giờ nào sẽ đáp xuống Bắc Kinh ấy.”
“Cậu còn muốn ra sân bay đón tôi sao?”
Tần Tỉnh liếc mắt nhìn Viên Viên bên cạnh một cái: “Có người muốn ra sân bay đón, hận không thể đến London bắt các người trở về luôn đó.”
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười Thẩm Đường.
Tuy nhiên tuần sau cụ thể khi nào trở về, bản thân Thẩm Đường cũng không xác định, cô từ London muốn bay đến Thâm Quyến, muốn ở đó mấy ngày.
Bên này anh ta vừa mới tắt điện thoại, Viên Viên đã tiếp cận lại đây: “Chị Đường có nói lúc nào sẽ trở về không? Không về thì phòng làm việc chúng ta đều không có người đáng tin cậy.”
Tần Tỉnh trêu ghẹo cô ấy: “tôi là người đáng tin cậy như cố định trên cột sống, là cô mới là người không đáng tin cậy đấy.”
“...” Viên Viên đỏ mặt phản bác: “Không phải chờ chị ấy về chuyển nhà sao, nói trong tuần này dọn đến văn phòng mới, nay đã là tuần cuối rồi, chờ chị ấy trở lại chắc sắp đến cuối tháng luôn đó.”
Tần Tỉnh không còn đùa cô ấy nữa: “Tuần sau Thẩm Đường sẽ về.”
Còn muốn tuần sau. Một ngày không gặp như xa cách ba mùa thu, tính theo thời gian này thì cô ấy đã bốn ngày không gặp Thẩm Đường, mười hai năm đã đi qua rồi.
Chờ Thẩm Đường trở về Bắc Kinh, cô ấy đã trôi qua nửa đời người.
Trữ Nhiễm và đoàn người trợ lý đi ra từ sảnh ghi hình, hôm nay Tần Tỉnh có tâm trạng tốt, dự định muốn mời mọi người ăn khuya: “Muốn ăn cái gì không?”
Hôm nay anh ta hiếm khi nói chuyện nhẹ nhàng với Trữ Nhiễm.
Vừa nhìn đã biết không có ý tốt, nói không chừng ngày mai muốn tăng cường chế độ huấn luyện năng lực của cô ta, Trữ Nhiễm trợn trừng mắt một cái: “Không đó.”
“Không phải chứ Trữ Nhiễm, cô có thể nói chuyện dễ nghe hơn được không?” Tần Tỉnh đã không thể nhịn được sự xem thường của cô ta nữa: “Nếu mắt cô có bị tật gì thì tôi sẽ dẫn cô đến khoa mắt đăng ký khám bệnh, toàn bộ chi phí tôi sẽ trả.”
“Anh mới có bệnh á!” Sao Trữ Nhiễm có thể nhường anh ta, vốn dĩ hôm nay lại thua Trần Nhất Nặc thêm một lần nữa, trong lòng đã tích tụ đầy đủ lửa giận, đúng lúc chưa được dập lửa: “Tần Tỉnh anh có phải đang trong thời kỳ tiền mãn kinh hay không? Cả ngày cứ nói xấu sau lưng tôi, nóng lòng muốn đạp chết tôi đấy à. Anh cũng không đến phòng vệ sinh nhìn xem bản thân mình một chút đi, anh như vậy, ngoại trừ khuôn mặt và gia thế, thật ra cái gì cũng tệ hại. Tôi cũng không nói thích anh! Ai coi trọng loại người như anh thật đúng là mắt bị mù! Anh giữ tiền lại dẫn những người coi trọng anh đến khoa mắt là được rồi!”
Tần Tỉnh chống nạnh, cảm thấy buồn cười: “Tôi cái gì cũng tệ à?”
“Chẳng lẽ anh thật sự coi bản thân mình như gốc rễ quan trọng đấy à?” Trữ Nhiễm tức giận nói chuyện không lựa lời: “Triệu Trì Ý như vậy còn có thể tạm xem là gốc rễ, còn anh thì tự xem lại sự chênh lệch giữa anh và anh ta đi, tự xem trong lòng mình được mấy điểm.”
Tần Tỉnh: “...”
Vậy mà dám mắng anh ta không được điểm B.
“Trữ Nhiễm, cô không cần ỷ vào...”
Lời còn chưa nói xong, đã bị Viên Viên cắt ngang: “Hai người còn muốn tranh cãi như thế nào nữa đây, nếu như bị người ngoài nhìn thấy không biết còn sẽ truyền đi như thế nào. Mau lên xe.”
“Trữ Nhiễm của chúng ta đã rất vất vả rồi, anh nhường cô ấy một chút đi.” Cô ấy đẩy Tần Tỉnh, ánh mắt ý muốn bảo anh ta câm miệng.
Viên Viên dàn xếp xong Tần Tỉnh, lại chạy đến đẩy Trữ Nhiễm lên xe: “Ngày mai cô còn luyện giọng, tranh cãi một hồi hỏng cả giọng luôn thì phải làm sao. Đừng có tranh chấp với anh ta.”
Trữ Nhiễm quay đầu lẩm bầm hai tiếng với Tần Tỉnh: “Đừng tưởng rằng tôi muốn tranh cãi với loại người như anh! Tôi cho anh biết, tôi đã sớm nhìn anh không vừa mắt rồi đấy!”
Bữa ăn khuya hoàn toàn bị hủy bỏ, Tần Tỉnh cũng không còn tâm trạng, anh ta gửi tin nhắn cho đám bạn không mấy tốt đẹp gì, chủ yếu tìm bọn họ ra uống rượu: [Đêm nay tôi trả tiền, cái nào đắt thì lấy cái đó!]
Trong nhóm ‘Chúng ta đều là đứa trẻ ngoan’:
[Có chuyện không vui rồi nhỉ, nếu không thì đâu đến nỗi muốn uống say như thế.]
Tần Tỉnh chụp một bức ảnh bãi đỗ xe gửi vào trong nhóm: [Vừa mới ghi hình tiết mục xong, tôi tìm nơi nào uống rượu.]
Anh ta lại hỏi một lần: [Có tới hay không?]
[Bọn tôi đang ăn bún thập cẩm cay Hoàng Gia, hay là cậu đến đây đi?]
Tần Tỉnh đang buồn bực chết, đêm nay muốn tiêu tiền cũng không tiêu được: [Chờ tôi.]
Anh ta khởi động xe.
Trong bóng đêm, xe thể thao màu đỏ ầm ĩ rời đi.
...
Hôm sau, Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường đã đến thôn Hải Đường.
Công ty Hà Sở Nghiêu còn có việc, ngày mai anh ta và Tạ Quân Trình đến đây, chuyến bay của Korn và bọn họ có thời gian đáp xuống Thâm Quyến gần giống nhau.
Vừa về tới thôn Hải Đường, tất cả ồn ào náo động đều được ngăn cách.
Trên thương trường đấu tranh gay gắt, người lừa ta gạt, tạm thời bị che chắn.
Nếu ông nội còn sống thì tốt rồi, đi xuống xe buýt là có thể nhìn thấy ông nội đang ngồi trước sân chờ cô.
Thẩm Đường nhìn cửa trống không, đứng thẫn thờ hồi lâu.
Kiếp sau ở đâu, ai biết được.
Tưởng Thành Duật nắm lấy tay cô, không biết nên an ủi như thế nào.
“Em không sao mà.” Thẩm Đường mỉm cười, sánh vai cùng anh đi vào trong sân.
Một nhà anh Thẩm biết bọn họ trở về, đã quét tước sạch sẽ phòng của cô và ông nội từ trước, đồ dùng đều thay mới, còn giữ lại tất cả các phòng ở homestay trên lầu ba cho bạn bè của cô ở.
Anh Thẩm chuẩn bị nước trà và cháo dễ tiêu cho bọn họ: “Nghe nói thôn chúng ta muốn mở rộng trở thành khu du lịch, không biết thật hay giả nữa, mấy ngày nay trong thôn đều truyền, phía khu phố bên kia vẫn chưa lên tiếng.”
Thẩm Đường ăn cháo: “Cụ thể mở rộng như thế nào ạ?”
Anh Thẩm cũng không rõ lắm: “Nói là muốn gia tăng dự án trên nước, còn muốn xây làng du lịch. Đúng rồi, nghe nói là một công ty lớn ở Bắc Kinh.”
Tưởng Thành Duật hỏi: “Công ty nào vậy?”
Anh Thẩm lắc đầu, chỉ là vừa nghe nói ở trong thôn, tên công ty không rõ lắm.
Ăn xong cháo, bọn họ về phòng của mình.
Thẩm Đường vẫn chưa ăn no: “Em còn muốn ăn chút đồ nướng BBQ, anh ăn không?”
Tưởng Thành Duật gật đầu: “Em tắm rửa nghỉ ngơi một lát, anh đi mua cho em.” Anh đã quen thuộc đường đi trong thôn Hải Đường, cửa hàng nhà ai bán hải sản nướng BBQ ngon, anh cũng biết rõ.
Cách homestay bốn căn nhà có cửa hàng nhà kia bán hải sản có sò biển nướng ăn ngon, mỗi lần Thẩm Đường đều ăn ở nhà bọn họ.
Tưởng Thành Duật xếp hàng chờ đóng gói, phía trước còn mười mấy người, trong tiệm không rộng lắm, anh thanh toán sau đó cầm số đến ngoài cửa chờ.
Cũng là do vào kỳ nghỉ hè, người tới du lịch nhiều chưa từng có.
Cạnh cửa có mấy đứa nhỏ đang châm ngòi đốt pháo hoa cầm tay, tiếng cười vui một hồi nối tiếp một hồi.
Tưởng Thành Duật đã từng thấy cái này, nhưng không biết tên gọi là gì: “Chào các bạn nhỏ, cho anh hỏi thứ các em đang châm ngòi đốt gọi là gì thế?”
“Pháo hoa cầm tay ạ.” Bọn nhỏ trăm miệng một lời.
“Cảm ơn các em.” Tưởng Thành Duật lại hỏi: “Cái này bán ở chỗ nào thế?”
Bọn nhỏ chỉ vào đầu đường: “Dạ, quầy bán quà vặt đằng kia ạ.”
Tưởng Thành Duật cảm ơn lần nữa, đi về hướng bên kia.
Không đến hai mươi mét, anh bước đến rất nhanh.
Trước kia anh dẫn ông nội tới mua đồ, chủ tiệm vẫn còn ấn tượng sâu sắc với anh, không biết xưng hô như thế nào, nhiệt tình nói: “Đến với Đường Đường sao?”
“Đúng vậy.” Tưởng Thành Duật hỏi có pháo hoa cầm tay hay không.
“Có, có, gần tới đêm thất tịch, thanh niên đều thích châm ngòi đốt pháo này.” Chủ tiệm lấy ra một cái túi, hỏi anh muốn bao nhiêu.
“Mua hết một túi này.” Tưởng Thành Duật trả tiền, bên cạnh quầy thu ngân treo đầy kẹo que nhiều mùi vị, anh đột nhiên nhớ tới Trữ Tiêu Duyệt nói Thẩm Đường thích ăn đường: “Cho tôi thêm hai kẹo que vị dâu tây.”
Ông chủ luôn muốn tặng cho anh hai chiếc kẹo que, Tưởng Thành Duật không muốn, cố ý thanh toán tiền.
Bỏ kẹo que vào túi, Tưởng Thành Duật xách theo một túi lớn pháo hoa cầm tay rời đi.
Đến nhà hàng hải sản nướng, sò biển anh mua cũng đã nướng xong.
Về đến nhà, Tưởng Thành Duật đặt túi pháo hoa cầm tay ở trong sân, xách theo đồ nướng BBQ vào nhà.
Thẩm Đường vừa tắm xong: “Thơm quá.”
Cô không dám ăn nhiều, chỉ ăn một hai cái đỡ thèm.
Tưởng Thành Duật giả bộ bình tĩnh thầm nghĩ: “Chờ đến khi ít người, anh và em đi tản bộ bên bờ biển nhé.”
“Được thôi.” Thẩm Đường lập tức đồng ý.
Ăn xong còn chưa đến mười giờ, giờ là thời điểm bờ biển náo nhiệt, không thích hợp tản bộ.
Tưởng Thành Duật đi tắm rửa trước, thay bộ quần áo đã mặc trên máy bay.
Gần mười hai giờ, bờ biển dần dần yên tĩnh lại.
Tưởng Thành Duật nắm tay Thẩm Đường đi đến bờ biển, đi ngang qua chỗ anh đặt pháo hoa cầm tay, duỗi tay cầm lấy một cái bọc nhỏ.
Sắc trời tối đen, Thẩm Đường đắm chìm trong nỗi nhớ về ông nội, không chú ý một tay khác của anh đang cầm đồ gì.
Đến bờ biển, gió biển thổi bay tóc dài của cô.
Tưởng Thành Duật lấy kẹo que từ trong túi ra cho cô: “Kẹo que này phù hợp với bé thích ăn đường nhất.”
Thẩm Đường suy nghĩ lại, bé thích ăn đường là Thẩm Đường, cô cười.
Thì ra cô và kẹo que là một đôi.
“Nhiều năm qua em cũng chưa ăn, sợ béo. Khi còn nhỏ ông nội dỗ dành em sẽ đi mua cái này cho em.”
Tưởng Thành Duật lấy pháo hoa cầm tay ra: “Nghe nói chơi rất vui.”
Thẩm Đường vô cùng kinh ngạc: “Anh mua ở đâu thế?”
“Quầy bán quà vặt.” Tưởng Thành Duật lấy bật lửa ra, đốt lên cho cô.
Thẩm Đường vẫn chưa từng chơi pháo hoa cầm tay này, khi còn nhỏ ông nội đã từng mua pháo hoa cho cô, nhưng cô không nhớ rõ cái đó tên gọi là gì.
Pháo hoa bốc cháy lên, lộng lẫy mang theo độ ấm.
Chắc ông nội cũng có thể nhìn thấy, cô bây giờ đã có hạnh phúc nhỏ rồi.