Dưới Váy Thần

Con người của anh, tiền của anh đều là của em


trước sau

Bỏ thuốc rồi, bây giờ ngay cả rượu cũng không muốn uống, tin tức này truyền ra bên ngoài không phải là định có em bé đấy chứ.

Tần Tỉnh thấy Tưởng Thành Duật bị nói sắp có em bé cũng không bác bỏ lại, vậy thì xem ra tám chín phần là đúng rồi: "Anh Tưởng, chúc mừng anh lên làm ba nha."

Anh ta cầm lấy ly rượu lúc đầu định đưa cho Tưởng Thành Duật nhưng giờ tự anh ta cầm lên uống.

Một giây trước Tưởng Thành Duật còn chuẩn bị có đứa nhỏ, một giây sau anh đã trở thành ba luôn rồi.

Tưởng Thành Duật đảo xong xấp bài, đặt lên trên mặt bàn, anh nhìn Tần Tỉnh: "Nếu cậu uống thêm một ly nữa có phải sẽ cho đứa nhỏ của tôi tiền lì xì mừng đầy tháng luôn không?"

Tần Tỉnh cười ha ha: "Nếu thế phải tặng một phong bì thật dày luôn. Ôi, anh Tưởng à..."

Nói xong, anh ta bảo phục vụ rót thêm một ly rượu nữa, quay đầu lại nói tiếp với Tưởng Thành Duật: "Anh xem, nếu anh có một người con gái tính tình giống y hệt Thẩm Đường, lúc đó một khi không vui sẽ dỡ luôn nóc nhà biệt thự của anh ra, sau này mỗi ngày anh ở nhà sẽ trôi qua như thế nào đây."

Đúng lúc Tưởng Thành Duật vừa cầm cốc nước ấm lên uống, nghe thấy Tần Tỉnh nói xong, động tác trên tay anh chợt dừng lại.

Vừa rồi Nghiêm Hạ Vũ nói ‘có em bé’ anh còn chưa có cảm xúc gì, nhưng Tần Tỉnh nói anh có một cô con gái tính tình giống Thẩm Đường như đúc, anh có một loại cảm giác thật kỳ diệu.

Bất giác trước mặt anh xuất hiện hình ảnh một đưa bé gái mềm mại non nớt gọi anh là ba.

Một cô con gái giống Thẩm Đường, cũng giống anh.

"Đang tán gẫu cái gì thế?" Phó Thành Lẫm đi vào phòng, nhìn thấy mọi người đang tụ tập trước bàn đánh bài, anh ta tò mò hỏi.

Tần Tỉnh cười xấu xa: "Đang nói đến cháu gái tương lai của chúng ta, cũng chính là em trai hoặc em gái của cậu sau này đó, sao nào, có phải đột nhiên cảm thấy mình thật trẻ tuổi thật hạnh phúc hay không."

Những tiếng cười ha hả vang vọng bên trong căn phòng.

Con của Tưởng Thành Duật không phải gọi anh ta là anh rể sao, Phó Thành Lẫm không có cách nào phản bác lại, bị ép buộc nhận những lời trêu chọc kia.

Từ lúc anh ta và Lê Tranh xác nhận yêu đương, trái tim anh ta đã mạnh mẽ hơn trước kia không ít.

Di động của Tưởng Thành Duật đặt trên bàn rung lên, là Thẩm Đường nhắn đến: [Em bị kẹt xe trên đường, có thể phải hơn hai mươi phút nữa em mới đến kịp, thừa dịp mấy chục giây đèn đỏ muốn nhớ anh một chút.]

Tưởng Thành Duật: [Không cần vội đâu. Lúc nào đến anh xuống đón em.]

Vừa mới nhắn xong tin thì đám người Tạ Quân Trình và Korn đi đến.

Mấy ngày hôm nay Korn say mê chơi mạt chược, anh ta bảo mọi người đổi bài poker thay bằng mạt chược.

Tay trái Tưởng Thành Duật cầm cốc nước, anh chậm rãi uống: "Vẫn nên chơi bài đi, nếu chơi mạt chược cậu không có cơ hội thắng được tôi đâu."

"Tôi không sợ." Korn rất tự tin nói: "Tôi có tuyệt chiêu rồi."

Anh ta lôi từ trong túi ra một xấp giấy, phía trên mỗi tờ giấy chi chít tất cả đều là những kỹ xảo nhỏ cho từng kí hiệu, không chỉ có mỗi chữ viết mà còn có cả hình ảnh của mạt chược.

Đây là do Tạ Quân Trình thức suốt đêm qua sửa sang phiên dịch lại cho anh ta.

Bởi vì câu nói ra miệng nhiều lắm, trí nhớ Korn thì lại bình thường, cho nên một bên anh ta phải đối chiếu với ‘tuyệt chiêu’ của mình, một bên ra bài, thời gian mỗi lần ra bài chưa bao giờ ngắn hơn ba phút.

Mà bản thân anh ta không biết đó là thời gian quá lâu, chơi đến mức chết đi sống lại.

Mấy người chơi giải trí với Korn, đây là người chơi mạt chược chậm nhất là bọn họ biết.

Thỉnh thoảng Tưởng Thành Duật nhìn đồng hồ, còn chưa tới hai mươi phút, anh muốn đi xuống chờ Thẩm Đường trước nên đưa lần đánh mạt chược lại cho Tần Tỉnh.

Thẩm Đường muộn hơn dự tính mười phút, ô tô phải khó khăn với tốc độ như rùa xê dịch được tới nơi này.

Xe vừa mới tiến vào sân club, cô đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở chỗ bậc thang chờ cô.

Xuống xe, cô bước thật nhanh về phía anh.

Tưởng Thành Duật cũng đi về phía cô.

Thẩm Đường: "Có phải em đến muộn rồi không?"

"Bọn họ cũng vừa đến."

Tưởng Thành Duật vươn tay nắm lấy bàn tay cô, động tác rất tự nhiên: "Trong phòng có nhiều người, nếu em không thích thì chúng ta ở đó chừng nửa tiếng rồi về nhà."

Thẩm Đường thật sự không thích nơi náo nhiệt, nhưng trước mắt dù có thế nào cũng phải đi thôi: "Korn là do em mời đến, nếu em không vào thì không biết ăn nói thế nào."

Tưởng Thành Duật: "Hiện tại cậu ta đang một lòng một dạ chơi mạt chược, không rảnh nói chuyện với em đâu."

Thật sự đúng như những gì mà Tưởng Thành Duật nói, cả đêm Korn cũng không nói chuyện với cô được năm câu, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới mạt chược.

Tần Tỉnh rót rượu, tiến lại gần chúc mừng Thẩm Đường, có thể thu phục được trái tim Tưởng Thành Duật đi vào thế giới hôn nhân, còn khó khăn hơn việc đầu tư.

Nhưng đi đến trước mặt thì anh ta phát hiện Thẩm Đường không đeo nhẫn.

Bây giờ không phải ở trong công ty, anh ta thay đổi cách gọi: "Chị dâu, nhẫn của chị bị rơi rồi hay sao thế?"

Thẩm Đường đang ngồi bên cạnh Korn, giúp đỡ anh ta xem ‘tuyệt chiêu’ đánh mạt chược thì bị Tần Tỉnh hỏi, cô lo lắng không biết phải trả lời thế nào mới phù hợp.

Tưởng Thành Duật nói thay cô: "Không phải bị rơi, mà là đang ở nhà. Tranh thủ lần thứ hai cầu hôn thì có thể sẽ thành công."

Ánh mắt Thẩm Đường lướt qua bàn mạt chược, nhìn thẳng vào anh.

Mặt mũi của mình anh cũng không để ý chút nào, không ngại để cho người khác biết cô từng từ chối anh.

Những lời này của Tưởng Thành Duật còn khiến người ta kinh ngạc hơn khi anh nói câu sẽ kết hôn vừa rồi, thế mà cậu hai nhà họ Tưởng cầu hôn lại bị từ chối. Cũng chỉ có mình Thẩm Đường mới có thể dứt khoát từ chối anh như thế.

"Chị gái à, chị quả thật chính là thần tượng của tôi, tôi phải nhất định phải cung kính chị một ly, sau này tôi như thiên lôi nghe lời chị, chị sai đâu đánh đó.”

Tần Tỉnh không còn gọi là chị dâu, sửa lại thành chị gái.

Anh ta đứng ở bên cạnh Thẩm Đường, đột nhiên sống lưng đứng thẳng lên, nhìn về phía Tưởng Thành Duật: "Anh rể, sau này đối xử với chị của tôi tốt một chút nha, hễ chị của tôi thấy không vui chỗ nào tôi cũng sẽ không tha cho anh."

Tưởng Thành Duật nhìn thoáng qua Tần Tỉnh, Tần Tỉnh lại như không biết có việc gì xoay mặt nhìn sang, vẫn không có lo lắng gì đối diện gọi tên Tưởng Thành Duật.

Korn ra bài rất chậm, Tưởng Thành Duật nhắn một tin cho Thẩm Đường: [Sang bên chỗ anh này.]

Thẩm Đường: [Ngồi chỗ nào cũng giống nhau.]

Tưởng Thành Duật nhìn cô, trong tay còn gõ dòng chữ: [Không giống nhau.]

Ba chữ kia khiến trong lòng Thẩm Đường thật sự thấy khác lạ.

Thẩm Đường phát hiện Tưởng Thành Duật có một loại tính chất đặc biệt, mặc dù cô và anh ở cùng một chỗ với nhau lâu như thế, anh vẫn có thể khiến cho trái tim cô trong lúc không để ý đập loạn mấy cái.

Một ván bài kết thúc, Thẩm Đường đổi chỗ sang bên cạnh Tưởng Thành Duật.

Tưởng Thành Duật xoay mặt sang nhìn cô: "Sau này đến club phải ngồi bên cạnh anh, cố gắng đừng ngồi quá xa."

Thẩm Đường cầm trong tay một ly rượu đưa đến trước miệng anh: "Rượu này có hương vị không tệ, nếm thử một ngụm đi."

Tưởng Thành Duật không uống: "Đã đồng ý với em sẽ uống ít rượu."

Anh nói nhỏ: "Anh đã hỏi thăm rõ ràng cho em về công y phát triển thôn Hải Đường rồi, đó là công ty con của tập đoàn Thường Thanh, Triệu Trì Ý không phải người sẽ cầm tiền đi nghịch nước, anh ta tạo ra hạng mục du lịch này chắc hẳn không tồi." Điều quan trọng mà anh muốn nói chính là: "Đạo diễn Trần cũng là một cổ đông bên trong hạng mục này."

Thẩm Đường chậm rãi gật đầu.

Tưởng Thành Duật: "Nếu em không muốn ông ấy tham gia cổ đông, anh đưa tiền mua hết toàn bộ cổ phần của công ty ông ấy là được."

Thẩm Đường cười cười: "Em biết chủ tịch Tưởng nhà chúng ta rất nhiều tiền mà."

"Không cần mua cổ phần của công ty ông ta đâu, em cũng không muốn." Hiện tại cô đã nghĩ thoáng hơn so với trước kia: "Ông ta muốn phát triển thì cứ phát triển, hơn nữa thôn Hải Đường cũng là nơi là ông ta lớn lên, em sẽ không nhận ân tình này của ông ta"

Tưởng Thành Duật vẫn còn lo lắng: "Thật sự trong lòng không còn gì thấy không thoải mái nữa chứ?"

Thẩm Đường: "Những chỗ không thoải mái đã bị anh hâm nóng san bằng hoàn toàn cả rồi."

Cô chọc chọc vào cánh tay anh, ý bảo anh đừng nói chuyện xen vào, mau nhanh ra bài đi.

Ngồi ở bên cạnh Tưởng Thành Duật nhiều giờ, sương khói trong phòng lượn lờ, Thẩm Đường cầm một ly rượu đi ra bên ngoài cho thoáng khí.

Tạ Quân Trình đang gọi điện thoại ở khu hút thuốc, bên cạnh cũng chỉ có một mình anh ta, so với phòng riêng thì chỗ này không có nhiều khói thuốc, cô cất bước đi qua chỗ anh ta.

Tạ Quân Trình nhìn thấy cô đang tiến lại gần thì dụi đầu điếu thuốc đang cuốn khói vào cái gạt tàng, lấy ly rượu tưới lên trên.

Bên trong ly rượu còn có mấy viên đá lạnh chưa kịp tan hết bị nhuộm thành màu rượu đỏ.

Anh ta nhớ rõ trong túi còn có hai cái bánh pudding nên mở túi ra tìm kiếm, chỉ còn lại một cái ném sang cho cô: "Chúc mừng cậu lên chức, chưa nghĩ ra nên tặng cậu cái gì nữa, coi như cái bánh này là quà tặng đi."

Đây là do đầu bếp nhà anh ta làm, trên toàn thành phố cũng không mua được.

Thẩm Đường mở ra, ăn chung với uống rượu.

Tạ Quân Trình giải thích cho cô và Tưởng Thành Duật loại chuyện về cây ngô ở trên hải đảo: "Thêm một tuần nữa sẽ chín, mình đến trước để nhìn xem Chuyến bay vào thứ ba tuần tới. Korn cũng đi theo mình đến đó."

Thẩm Đường hỏi: "Korn cũng đi đến hải đảo chơi sao?"

"Cậu ta không đi, cậu ta quay về Manhattan có việc, Tưởng Thành Duật chuẩn bị tăng đầu tư cổ phiếu ngân hàng của bên nhà Korn." Tạ Quân Trình cầm ly rượu lên uống một hơi hết sạch, chỉ còn lại mấy viên đá.

"Mình cũng dự định tăng đầu tư."

Hiện tại trong tay Thẩm Đường không có tiền đầu tư: "Vậy giá cả cổ phiếu lại phải tăng lên một phần ba à." Tưởng Thành Duật là một trong năm cổ đông lớn của nhà Korn, nếu anh tiếp tục tăng vốn như đã nói, có thể anh sẽ trở thành bốn cổ đông lớn.

Cổ đông lớn tăng đầu tư, đối với cổ phiếu của nhà Korn là một tin tức tốt.

“Cậu có còn muốn tiếp tục đối phó với Tiêu Đông Hàn không?"

Thẩm Đường: "Nếu anh ta không trêu chọc mình, mình cũng sẽ không đụng chạm đến anh ta."

Tạ Quân Trình cầm lấy túi và ly rượu đứng lên: "Nếu trong khoảng thời gian này hai người các cậu không bận, thì cậu và Tưởng Thành Duật lên trên đảo thăm loại cây ngô hai người trồng đi, không nhìn thấy."

"Cái gì gọi là không nhìn thấy?"

"Đến lúc đó cậu đến xem thì biết."

Tạ Quân Trình bước nhanh rời đi.

Thẩm Đường mở điện thoại lên nhìn những lịch trình được sắp xếp tiếp theo, chuẩn bị bớt chút thời gian để cô lên trên hải đảo xem miếng đất của mình.

...

10 giờ 35 phút, Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật về đến nhà.

Tưởng Thành Duật sợ Thẩm Đường ở lại nơi đó sẽ nhàm chán, anh đánh mạt chược với Korn hai tiếng đồng hồ, trước khi rời khỏi cuộc chơi anh còn thay đổi vài người đánh bài với Korn.

Tưởng Thành Duật hỏi cô có thấy đói bụng không, anh dự định làm đồ ăn khuya cho cô.

Thẩm Đường không tin anh: "Mỗi lần anh làm đồ ăn cho em đều không thành công." Cho dù là trước khi chia tay hay là sau khi hai người đã quay lại, cuối cùng đồ ăn khuya đều
biến thành ‘ăn người thay cơm.’

Tưởng Thành Duật tìm được gạo, anh muốn nấu cháo cho cô: "Đêm nay đảm bảo để em được ăn."

Anh có một điều kiện: "Em đừng có ôm anh."

Mỗi khi cô ôm anh, anh không có năng lực tự kiềm chế.

Thẩm Đường không muốn, cô vẫn dán sát vào phía sau lưng anh, hai tay đặt sẵn gắt gao ở trên thắt lưng anh.

Tưởng Thành Duật không có biện pháp nào với cô, anh cố gắng suy nghĩ sang chuyện khác để dời lực chú ý.

Thẩm Đường ngó cái đầu ra, cô nhìn anh vo gạo như thế nào.

Anh mặc áo sơ mi, đeo nhẫn cưới xuống bếp, thay đổi khiến cô hoa cả mắt.

"Thẩm Đường, em có còn ảnh chụp khi còn nhỏ không, cho anh xem đi." Tưởng Thành Duật muốn nhìn thấy cô khi cô còn bé, muốn tưởng tượng một chút xem nếu anh có con gái thì trông như thế nào.

"Lúc mấy tuổi?"

"Mấy tuổi đều được. Khi em còn là trẻ con, có không?"

"Không có." Lần đó Tiêu Chân đưa cho cô một cái USB, chắc hẳn bên trong có mấy ảnh chụp và video từ khi cô mới sinh ra, nhưng mà thẻ USB đã bị cô bẻ gãy rồi.

"Vậy em có ảnh lúc mấy tuổi thì cứ cho anh xem ảnh mấy tuổi đó đi."

Thẩm Đường tò mò: "Tại sao muốn xem ảnh trước đây của em?"

"Tại anh chưa từng thấy."

Câu giải thích này đúng là không chê vào đâu được.

Thẩm Đường có mấy ảnh khi còn nhỏ và còn cả album ảnh, nhưng mà còn để ở thôn Hải Đường.

Đêm nay cuối cùng thì Thẩm Đường cũng được ăn bữa khuya, một nửa bát cháo và một đĩa dưa chuột nhỏ.

Bữa cơm đầu tiên mà Tưởng Thành Duật xuống bếp làm cho cô, tài năng của anh cô thật sự đã ghi lại toàn bộ.

Hai ngày nay tâm trạng rất thoải mái, sau khi tắm rửa nằm thì nằm trên giường, không nén nổi tình cảm lại lăn lộn cùng nhau.

Tưởng Thành Duật đan mười ngón tay vào tay cô: "Có kế hoạch nào chưa, khi nào thì em muốn có em bé? Nếu em không muốn có con cũng được, anh sẽ nghe theo em."

Thẩm Đường: "Muốn cùng anh sinh một đứa bé."

Cô lại cười nói: "Lớn lên giống em, mỗi ngày đều bắt nạt anh."

Tưởng Thành Duật cũng cười: "Vậy đến lúc đó em sẽ bênh vực anh chứ?"

"Không có đâu, em sẽ cùng với con bắt nạt anh."

Tưởng Thành Duật buông tay cô ra, ôm cô vào trong lòng mình, thương lượng: "Khi nào thì em muốn có em bé vậy? Một năm hay là hai năm? Lúc nào anh cũng có thể."

Đối với hôn nhân và gia đình, trải qua thời gian hai năm để thay đổi, anh có đủ thời gian để chuẩn bị tâm lý.

Thẩm Đường không nghĩ tới nhiều như vậy: "Thuận theo tự nhiên đi."

Bên trong phòng ngủ mờ tối, Tưởng Thành Duật nhìn người đang nằm trong lòng ngực mình: "Đường Đường, em gọi anh một tiếng chồng đi."

Thẩm Đường không nói sẽ gọi cũng không nói là không gọi.

Bỗng nhiên người cô khẽ run lên.

Tưởng Thành Duật đã chuẩn bị tiến vào, anh tựa vào sát bên tai cô nói: "Gọi một câu đi."

Thẩm Đường ôm cổ anh, môi cô ghé lại gần môi anh: "Chồng yêu."

Ngay sau đó, anh đoạt đất công thành.

Không hề giữ lại.

Trước mắt Thẩm Đường đen như mực, chỉ có mình anh.

...

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật đều thức dậy lúc sáu giờ sáng, Tưởng Thành Duật rời giường sớm để tập luyện, Thẩm Đường thừa dịp sáng sớm chưa là giờ cao điểm để bắt đầu đến công ty.

Thế nhưng Tần Tỉnh còn đến sớm hơn cô.

"Cậu làm cái gì đây thế?" Thẩm Đường bị dọa cho hoảng sợ.

Tần Tỉnh đang lau nhà, hành lang công ty anh ta cũng lau sạch sẽ, phòng họp và phòng luyện tập anh ta cũng đi lau luôn, lúc này đây anh ta còn đang cầm cây lau nhà lau ở cửa văn phòng của cô.

"Tối thứ sáu tuần trước không phải đã nói đấy thôi, sau này tôi nghe lời chị như thiên lôi sai đâu đánh đó." Tần Tỉnh đầy ý cười, Thẩm Đường không thể phân biệt được những lời anh ta nói là thật hay là giả.

Thẩm Đường ấn vân tay đẩy cửa ra, không hề khách sáo một chút nào: "Vậy cậu đi vào trong lau đi."

"..."

Tần Tỉnh xắn ống tay áo lên cao, ra sức làm việc.

Thẩm Đường pha cho anh ta một ly cà phê, cô tựa người lên trên quầy đồ uống nhìn Tần Tỉnh: "Cuối cùng là vì sao cậu lại thế này? Còn chưa đến bảy giờ, chưa đến giờ cậu tới công ty làm việc mà."

Tẩn Tỉnh lặng lẽ: "Buổi sáng tôi đi mua đồ ăn mà bạn gái rồi mang cho cô ấy, lúc quay về mới hơn sáu giờ, cũng không kịp ngủ lại thêm một giấc nữa, nên sẵn đó đi rèn luyện thân thể luôn."

Thẩm Đường sửng sốt: "Cậu có bạn gái khi nào thế?"

"Ngày hôm qua."

"..."

Thẩm Đường phải tiêu hóa thông tin một lát, khen anh ta: "Không tệ à nha, biết đau lòng bạn gái nữa."

Tần Tỉnh cười cười: "Đây không phải là học hỏi anh Tưởng thôi sao."

Anh ta quẳng cây lau nhà sang một bên, quay về văn phòng của mình cầm một phần đồ ăn sáng đưa cho Thẩm Đường.

"Cám ơn nha, dính được chút ánh sáng của bạn gái cậu." Đúng lúc Thẩm Đường chưa ăn sáng, cô làm nóng lên sau đó đứng ăn.

Tần Tỉnh lại đi lau tiếp, từ bên trong văn phòng đến bên ngoài văn phòng của Thẩm Đường anh ta đều lau hai lần.

Khi mà dì dọn vệ sinh đến nơi làm việc thì liên tục cảm ơn Tổng giám đốc Tần, trong lòng bà ấy còn thấy lo lắng, hỏi Tần Tỉnh xem có phải lúc trước bà ấy quét dọn chưa được sạch sẽ hay không.

"Dì ơi, là do cháu muốn rèn luyện thân thể nên mới lau dọn thôi, còn cái bàn kính này chưa có lau, dì vất vả rồi."

Lúc này trái tim dì giúp việc mới quay về lại trong ngực.

Tám giờ, mọi người bắt đầu đến nơi.

Mỗi người trong công ty đều có một phần ăn sáng, Tần Tỉnh đều nhất trí đóng gói mang về đây.

Sau đó tin tức anh ta có bạn gái truyền ra khắp công ty.

Trữ Nhiễm cũng biết, hôm nay cô ta đến công ty để luyện tập ở phòng tập luyện vũ đạo, nhìn thấy bữa sáng ở trong tay người trợ lý, một mùi dấm chua ê ẩm ở trong lòng cô ta.

Cô ta đứng im một chỗ hồi lâu cũng không nhúc nhích.

Đột nhiên cô ta không biết mình đến chỗ này là muốn làm gì.

"Trữ Nhiễm, cô giáo đang đến đấy." Cho đến khi chị Lỵ gọi tên cô ta, Trữ Nhiễm mới hoàn hồn.

...

Hơn tám giờ, các sàn giao dịch tài chính và kinh tế công bố một tin tức về tình hình công ty đối tượng, cổ phiếu công ty đối tượng thu mua đã ngừng giảm.

Hiện tại tên chính thức được đổi thành "Công ty cổ phần Trí Thần."

Thành viên trong ban giám đốc và đoàn đội quản lý cũng đồng thời công bố.

Sau khi nhìn thấy tin tức được công bố hàng loạt, Lục Tri Phi gửi một tin nhắn sang cho Tưởng Thành Duật: [Chúc mừng. Tôi cũng tự chúc mừng bản thân một chút, lúc trước đã nắm giữ thêm cổ phiếu của Trí Thần, lần này có thể kiếm thêm một tí. Tôi hôm qua trong nhóm cũng đang nói chuyện, nói anh và Thẩm Đường sẽ sớm kết hôn, lúc trước tôi chỉ chúc phúc mình anh, bây giờ thì tôi chúc phúc cho cả hai người mãi hạnh phúc.]

Ngay tại lúc công ty cổ phần Trí Thần công bố, Tưởng Thành Duật hẹn Tạ Quân Trình mở ra cuộc họp sáng sớm.

Cuối cùng thì Tạ Quân Trình cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, công ty cổ phần Trí Thần tới tận hôm nay, tất cả mới được xem như là hạt bụi rơi rụng được ổn định. Trải qua hơn một tháng giao dịch, một khoản nợ dai dẳng rối mù cuối cùng cũng được sửa lại hết sạch.

"Anh có muốn tìm người mấy cơ quan trung gian tính sổ không?"

Thu mua lại xuất hiện nhiều hãm hại như vậy, cố vấn pháp lý và cố vấn tài chính phải chịu trách nhiệm này.

Tưởng Thành Duật trả lời lại Lục Tri Phi: [Cảm ơn.]

Anh rời khỏi khung trả lời tin nhắn, lại nói với Tạ Quân Trình: "Không rảnh rỗi tìm đám bọn họ tính sổ, ngọn nguồn không phải ở trên người bọn họ." Những chuyện cần phải làm gấp tiếp theo cũng không ít.

"Tôi phải giảm vốn đầu tư nhãn hàng thể thao A."

Lúc trước trở thành cổ đông của nhãn hàng thể thao A hoàn toàn là vì Thẩm Đường, thực ra một nhãn hiệu hoàn thiện như vậy, trong tương lai có thể sẽ gặp phải thị trường bão hòa thương hiệu, không có nhiều giá trị để đầu tư.

Tạ Quân Trình: "Tiền mặt lấy ra từ giảm vốn đầu tư, anh chuẩn bị đầu tư vào người nào ư?"

"Năng Lượng Mới."

Tạ Quân Trình suy nghĩ: "Có phải anh muốn đầu tư vào công ty Năng Lượng Mới của chủ tịch Cát không?"

"Ừ." Hiện tại Tưởng Thành Duật đã hình thành thói quen uống nước lọc, anh cũng rót một cốc nước ấm cho Tạ Quân Trình.

Tạ Quân Trình nhìn thấy cốc nước ấm: "Bây giờ anh tích cực đầu tư như vậy là đang vội vàng kiếm thêm tiền sữa bột đấy à?"

"... Cứ xem như là đúng đi."

Thị trường chứng khoán đã bắt đầu một phiên giao dịch mới, Tưởng Thành Duật mở máy tính lên.

Cuối cùng ‘công ty cổ phần Trí Thần’ đã bắt đầu chuyển biến ấm hơn trong thế giới cổ phiếu.

Khi đến mười một giờ, Thẩm Đường nhắn cho anh một tin: [Chúc mừng anh. Ôm em một cái đi Chủ tịch Tưởng.]

Tưởng Thành Duật: [Liệt kê hết những quà tặng mà em muốn đi.]

Thẩm Đường: [Quà tặng không hề thiếu. Là anh đi.]

Tưởng Thành Duật: [Trừ anh ra, vốn dĩ anh là của em là. Con người của anh, tiền của anh đều là của em.]

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện