Chương có nội dung bằng hình ảnh
Cổ tích phương Đông có câu chuyện: Mỗi người ở thế giới bên kia đều phải bước qua cầu Nại Hà, đồng thời uống canh Mạnh Bà để quên hết đi ký ức của kiếp trước. Họ uống xong bát canh, bước tiếp qua cầu Nại Hà, và bắt đầu một kiếp luân hồi mới.
Với câu chuyện này, những người đó chẳng thể phản kháng. Dù vậy, vẫn có một số người cố chấp, họ nhớ mãi không quên cuộc sống ở kiếp trước. Đó là những người dành cả đời cả kiếp, thuỷ chung yêu một người.
Họ nuốt canh Mạnh Bà, bước qua cầu Nại Hà, lòng bàn tay gắt gao nắm chặt những kí ức đang dần bị bóng tối nuốt lấy, phá thành từng mảnh nhỏ.
Cuối đường hầm u ám là ánh sáng. Ở nơi ngập tràn ánh sáng ấy xuất hiện vô số khuôn mặt lặng im, rồi khuôn mặt người phụ nữ nhắm mắt đang nằm xuất hiện.
Cô nhẹ nhàng bước tới, mặt rúc vào ngực người phụ nữ, bàn tay chạm lên cơ thể tựa như đang say giấc nhưng lại lạnh như băng. Thật kỳ lạ, cô nhỏ bé như vậy nhưng cơ thể thì đang không ngừng nóng lên vì bước nhảy sang một kiếp mới.
Xung quanh cô trở nên ồn ào, suy nghĩ bỗng phân làm hai nửa. Một nửa gấp gáp không kìm được tiến vào cơ thể nhỏ bé kia. Một nửa khao khát tự do ở bên ngoài, nhưng cuối cùng phí công vô ích.
Cơ thể nho nhỏ bị một bàn tay nhấc bổng lên ngày càng cao, ánh sáng càng lúc càng chói loà. Cũng không biết người nào xấu tính, vỗ bốp một phát vào mông cô. Tiếng trẻ con khóc lanh lảnh, sức sống mới tràn ngập khắp nơi trong phòng hộ sinh. Chuyện cũ năm xưa từ từ như mây khói lướt đi.
**
Thế giới bắt đầu một cách hỗn độn.
Trong tiếng trẻ con khóc kéo dài, người ta hất tung màn che. Dù cơ thể đã lạnh nhưng khoé mắt, đuôi lông mày của người mẹ vẫn vương những giọt mồ hôi hoà lẫn nước mắt. Cuối cùng, suy nghĩ của người ta dừng ở đôi mắt sáng ngời của đứa nhỏ trên giường. Một cái nhìn ấy hoá ra là một đời thật dài.
Hứa Qua luôn miệng nói với người ấy: "Anh tin không, ngày đó mới sinh ra em đã nhìn thấy anh rồi."
Đáp lại cô bé luôn là sự im lặng. Với anh, thời gian nào trong cuộc đời cũng đâu có gì khác biệt.
Còn ba mỗi lần nghe Hứa Qua nói vậy sẽ vỗ nhẹ đầu cô: "Con ra chỗ khác chơi đi, đừng quấy rầy anh học tập."
Từ bé tới giờ, Hứa Qua luôn thấy người ấy và những đứa con trai khác không giống nhau. Khi mấy đứa bé nhà người ta chơi chạy nhảy ngoài đường thì người ấy chăm chỉ học tập. Khi bọn trẻ lên núi xuống biển thì người ấy vẫn học hành như cũ khiến Hứa Qua không hiểu anh học nhiều như vậy để làm gì.
Số ngôn ngữ người ấy thông thạo một bàn tay đếm không xuể, mà anh còn biết sử dụng linh hoạt các loại vũ khí, trong một phút có thể vượt qua tất thảy chướng ngại khó khăn, nguy hiểm. Người ấy, aizz, thật là cái gì cũng giỏi.
Cô xị mặt rời khỏi phòng.
Vòng qua góc tường phía trước, cô rón rén núp dưới cánh cửa sổ đã hạ. Hứa Qua hồi hộp chờ tiếng đóng cửa căn phòng bên trong. Yeah, ba đã rời khỏi rồi, trong phòng giờ chỉ còn lại một mình anh.
Cô đắc ý lắm, kéo chiếc đôn gỗ, Hứa Qua giẫm lên đôn, duỗi tay với lên cửa sổ. Khi tay nắm được bệ cửa, cô sẽ cố gác cằm lên và nói: "Hứa Thuần, em chắc chắn rằng sau này anh sẽ trở thành nhân vật tiếng tăm xuất chúng."
Lời này là Hứa Qua nghe được từ một vị giáo sĩ tha phương nào đó, nhưng giờ nó thốt ra rất thuận, như thể là câu cửa miệng của cô vậy.
Người đang ngồi học bỗng ngẩng lên nhìn cô.
Tiết trời đang vào xuân, tiếng chim hót réo rắt, hoa nở đầu cành, từng đợt gió thổi lướt qua mái hiên khiến chuông gió không ngừng reo, cảnh xuân thật là đẹp. Người ấy ngồi học trước cửa sổ có phải cũng là cảnh xuân, nếu không tại sao cô lại không thể rời mắt khỏi anh cơ chứ.
Cô đứng đó nhìn trân trân, miệng nhỏ hơi hé, dường như đã quên mất nói chuyện. Mà nếu cô mở miệng thì nhất định sẽ lại là cái câu ấy: "Hứa Thuần, em chắc chắn rằng sau này anh sẽ trở thành nhân vật tiếng tăm xuất chúng."
Hứa Qua không còn nhớ rõ mình bắt đầu sùng bái người ấy từ bao giờ.
Cánh diều rơi xuống tán cây, cô đứng bất lực phía dưới thì anh xuất hiện, nhẹ nhàng nhảy lên một cái. Vóc dáng anh cao quá đỉnh đầu cô nên chỉ trong nháy mắt, cánh diều ấy đã ở trong tay anh. Vì quá chán, không có việc gì làm nên gần trưa, cô lấy diều ra thả, mặc kệ ba đã cảnh cáo không được đi lại lung tung. Để rồi khi chợt nhìn thấy anh, tinh thần cô phân tán, hoa mắt mà làm chiếc diều rơi không mục tiêu.
Rất nhiều chuyện nảy sinh từ những lý do nhỏ con như vậy, giống như hạt mầm, từ từ đâm chồi rồi khi mùa xuân đến, một cái cây đã xuất hiện từ bao giờ.
Mắt trước mắt sau cô lại thấy anh chuẩn bị dán mặt vào sách rồi.
"Hứa Thuần, rốt cục anh học nhiều để làm gì cơ chứ?" - Cô vội vàng hỏi, ôm theo mong muốn nho nhỏ muốn ngắm anh lâu hơn nữa.
Trời ạ, một người sao có thể đẹp đến vậy.
Đáp lại Hứa Qua chính là --
Tay cô cuống quít rời khỏi bệ cửa sổ. Nếu không phải cô nhanh tay, ngón tay thể nào cũng bị kẹp lại. Hừ, cô mặt xị rời đi.
Không ai tin Hứa Qua, "Anh tin không, ngày đó mới sinh ra em đã nhìn thấy anh rồi." Điều này làm Hứa Qua lòng tức tối đầy vơi.
Một ngày nọ, dì Mai hỏi cô: "Sau đó thì sao?"
Sau đó...
Cô ấp úng, trả lời thế nào bây giờ, làm có cái gì sau đó cơ chứ? Cô tuôn liền một tràng như thế.
Thực ra Hứa Qua rất buồn, càng ngày cô càng có thể khẳng định không ai tin lời cô bé nói cả.
Dù Hứa Qua không trả lời nhưng dì Mai vẫn như trước, nhẹ nhàng âu yếm và yêu thương cô.
Dì Mai là bạn của mẹ. Dù mẹ đã qua đời nhưng dì Mai trước giờ vẫn chăm lo cô chu đáo. Trong thôn nhiều người đều nói dì Mai như mẹ của cô vậy.
Hứa Qua cũng rất yêu dì Mai. Người khác luôn gọi cô bé là Hứa Qua, còn dì Mai luôn gọi Tiểu Qua.
Hứa Qua ở thôn kia không lâu, cái tên nơi đó cũng rất khó nhớ. Đến khi rời khỏi, Hứa Qua vẫn không nhớ nổi tên thôn ấy. Mãi sau này khi đã lớn, Hứa Qua mới biết đó là một nơi hẻo lánh gần biên giới ở vùng núi xa xôi.
Khi nhà họ chuyển đi, Hứa Qua còn rất nhỏ. Cô chỉ nhớ được đó là nơi tràn ngập gió mát cùng với bao buổi hoàng hôn tuyệt đẹp.
Về lý do họ chuyển nhà, ba chỉ bảo cô rằng "Chúng ta cần phải đến sống ở nơi khác."
Ngày tiếp theo, họ vẫn di chuyển ở trên đường. Cô sống trong không gian nhỏ hẹp của thùng xe mấy ngày mấy đêm, đi bộ qua những vùng đất hoang vu không bóng người, ngang qua những ngôi nhà nguy nga rộng lớn, rồi cả nhà dừng tại một quán mì cũ nát bên cạnh một nhà ga.
Rồi họ lại tiếp tục đi, tưởng chừng không bao giờ dừng lại.
Một đêm mùa đông nọ, ngón tay Hứa Qua bỗng sưng tròn, vừa đau vừa ngứa. Cô bé khóc cả buổi tối không ngừng, nhưng không ai có cách nào khiến nó giảm sưng.
Cuối cùng người ấy cầm đèn cồn đi tới, đặt đèn cồn trên bàn giữa bọn họ. Anh kéo lấy tay cô, đem từng ngón ra x0a nắn trên hơi nóng của ngọn đèn cồn.
Thật thần kỳ, nước mắt trên khuôn mặt Hứa Qua đã ngừng lại, những ngón tay sưng đau không còn khó chịu đến vậy nữa.
Đêm đó, ngoài trời cực kì tối, từng trận gió lạnh không ngừng thổi qua nóc nhà như thể muốn cuốn phăng cái mái đi.
"Hứa Thuần, em muốn về nhà." Cô khẽ nói. Dì Mai những ngày này chắc chắn sẽ nấu cơm tẻ rất thơm ngon. "Hứa Thuần, em muốn ăn cơm tẻ."
Chỉ cần nhắc đến cơm tẻ, cô dường như đã ngửi thấy mùi hương thơm ngon ấy, chép chép miệng. Hứa Qua nhớ những thứ trước đây cô bé không để ý nhiều như cơm tẻ, đồ ăn nóng hổi, ổ chăn ấm áp, còn có chiếc ghế đu đưa bên bàn nữa. Hứa Qua lại khóc thút thít.
Người ấy không còn vẻ hờ hững như trước. Anh vươn tay lau khoé mắt cô, thấp giọng: "Chỉ mấy ngày nữa là chúng ta tới nơi rồi."
Mấy ngày nữa trôi qua, mỗi khi màn đêm buông xuống, cô lại ngồi ngay ngắn trước chiếc bàn vuông, ngoan ngoãn đưa bàn tay để anh cẩn thận hơ nóng và xoa bóp. Tranh thủ lúc anh không chú ý, cô lại ngắm khuôn mặt anh một hồi.
Cả nhà vẫn di chuyển theo một đoàn xe dài, những gì cô có thể làm chỉ là ngủ hoặc ngồi ngẩn ngơ.
Rồi một buổi tối nọ, người ấy vỗ vỗ mặt cô bé ngủ nhiều, rồi ba cõng cô xuống xe.
Đôi mắt vẫn lim dim mơ màng, Hứa Qua ở trên lưng ba có thể thấy bầu trời nơi này có vô số