Nhìn ba đồ vật trên bàn, cô trả lời:
“Không cần.” Tay cô dừng trên cái cốc đựng bút: “Nếu người đó là Phương Vy Kỳ, em sẽ có thể gác lại tuần làm việc để đi năm mươi dặm tới gặp anh ấy, mời anh ấy ăn một bữa cơm.”
Anh buông tay cô, gạt cánh tay ý cô có thể đi được rồi.
Đương nhiên là câu trả lời của cô khiến anh phật lòng. Vốn dĩ cô muốn rời đi, nhưng… Khuôn mặt Lệ Liệt Nông không giấu được sự mỏi mệt.
“Sao em còn chưa đi?” Anh mất kiên nhẫn nhưng không thèm ngẩng đầu nhìn cô.
“Lệ Liệt Nông, em không phải con nít.” Chân cô như chôn xuống đất, nhỏ giọng nói: “Phương Vy Kỳ là người tốt, em bảo đảm với anh đó. Anh ấy tuyệt đối sẽ không làm những chuyện tổn thương em.”
Anh mỉa mai: “Mặt cậu ta viết chữ ‘Tôi là người tốt’ à?”
“Ừm.” Cô giận dỗi.
“Ừm?”
Nhìn anh, cô bỗng thấy hơi căng thẳng: “Đôi mắt anh ấy.”
“Đôi mắt?”
“Đúng vậy, thật kỳ lạ. Khi em nhìn thấy đôi mắt Phương Vy Kỳ, tự nhiên em thấy bản thân mình rất tin tưởng người này, thậm chí….” Cô cụp mắt: “Thậm chí còn muốn lại gần, thân thiết với anh ấy hơn. Loại cảm giác này rất kỳ diệu.”
Im lặng.
Bút, cái cốc, cái cốc đựng bút được đặt về vị trí cũ. Chiếc khay trong tay cô bị anh cầm lấy. Anh chỉ vào mặt bàn trống không ý bảo cô ngồi lên.
Đôi bàn tay đặt trên đầu gối của cô bị anh nắm lấy. Từ góc nhìn này, cô có thể thấy hàng mi cong dài như con gái của anh, thật đẹp.
Anh nói: “Anh biết một chuyện như thế này. Năm 2012, chính phủ hai bên Hàn Quốc và Bắc Triều Tiên thoả thuận một hiệp ước, đó là tổ chức gặp mặt cho những gia đình bị ly tán do chiến tranh hai miền.”
“Những người này đã cách xa người thân vài chục năm. Ngày họ gặp lại, chính những người thuộc ban quản lý đã làm một thí nghiệm. Tức là cứ cho tất cả những người này vào chung một cái phòng rộng để họ tự tìm nhau. Trong chục gia đình này, có vài đôi anh chị em không cần bất kỳ sự hỗ trợ nào của cán bộ quản lý, họ vừa nhìn thấy đã nhận ra nhau. Các chuyên gia nhận định đây là hiện tượng liên quan đến di truyền.”
Vì giọng Lệ Liệt Nông rất hay, và khuôn mặt anh rất đẹp nên cô trông rất nghiêm túc lắng nghe. Thậm chí đôi mắt còn chớp chớp như tò mò anh sẽ nói gì tiếp.
Anh dừng một chút rồi kể: “Vì do đặc tính di truyền trong gia đình, anh chị em sẽ có những nét tương đồng với nhau về ngoại hình cho đến tính cách, họ sẽ cảm thấy dễ chịu khi ở cạnh người có những đặc điểm tương đồng, đó còn gọi là cảm giác an tâm.”
“Tất cả những điều đó kết hợp lại chính là từ em vừa miêu tả: kỳ diệu.”
Lông mi anh dài và đẹp quá, đặc biệt là khi anh hơi cụp mắt xuống, cảm giác như chúng có thể đỡ được cả cây bút chì.
Rồi anh đột ngột nhìn thẳng vào đôi mắt si mê của cô, khiến con nai trong lòng cô như chạy loạn.
Anh cau mày.
“Em vẫn nghe mà.” Cô lí nhí.
“Vậy em có hiểu anh vừa nói gì không?”
Cô quay mặt đi. Không khí xoay vần quanh họ ngập tràn sự không hài lòng của người đàn ông. Trong trí nhớ của cô, Lệ Liệt Nông rất ít khi thao thao bất tuyệt như thế này.
“Ừm, em không hiểu lắm.” Cô thành thật trả lời: “Nhưng cái thí nghiệm nhận ra người thân này, em… Em nghĩ em có hiểu một chút.”
“Em nói thử xem.” Giọng anh bớt nặng nề hơn không ít.
“Em… Là do em chọn cái cốc bút nên anh… anh tức giận.”
Phụ nữ ấy mà, đôi lúc cần phải lươn lẹo một chút để gây sự chú ý. Cô cố ý chọn cái cốc đựng bút, cố ý phóng đại sự quan trọng của Phương Vy Kỳ lên chính là để…
“Em đoán” Cô nói một hơi: “Em đoán anh ghen, anh không thích em gặp Phương Vy Kỳ, nhưng lại muốn biết trong lòng em Phương Vy Kỳ có vị trí như thế nào. Anh rất mong em sẽ chọn cái bút, à không, có khi anh muốn em không chọn cái gì hết. Em không dành một giây cho anh ấy thì lại càng tuyệt.”
Xung quanh họ cực kỳ yên lặng, dù căn phòng sáng trưng bởi ánh đèn vàng ấm áp, nhưng hai người như thể đang đứng trong một khu rừng xanh ngát. Cô ngồi trên tảng đá ngoe nguẩy chân xuống suối mát, còn anh đang đứng đối diện cô, kéo tay cô, hai người nhìn nhau đắm đuối.
Hốc mắt cô hơi nóng.
Rồi đột nhiên, anh dùng một chút lực. Cứ thế cô trượt xuống từ tảng đá, ngã vào lồ ng ngực anh. Chẳng phân biệt được là ai hôn ai trước, tay ai với vào quần áo người kia trước, cô chỉ nghe thấy tiếng tài liệu rơi loạt xoạt xuống, rồi rất nhiều thứ khác rơi xuống, trong đó có áo ngực. Chiếc áo thun in hoạ tiết hoạt hình bị anh đẩy lên cao, hai chiếc bánh bao lộ ra trong không khí. Dưới động tác của tay anh, hai chiếc bánh bao có vô số hình dạng, để lại những vết ngón tay đỏ hồng trên làn da trắng nõn. Mắt cô khép hờ lại, cảm nhận lông mi anh thi thoảng lại cọ nhẹ qua lông mi, qua má cô. Khi hàng mi dài đó quết qua trước ngực, cả người run rẩy, một tiếng rên không kìm được bật ra khỏi miệng nhỏ. Răng anh nhay nhay ở đỉnh ngực khiến cô càng mềm nhũn như vũng nước, tan chảy trên người anh. Một cảm giác mê đắm, thân quen khiến cô càng lúc càng tham lam, muốn gần gũi anh hơn nữa.
Khuôn mặt cô như bốc cháy, nóng rực, cô nhắm nghiền mắt lại. Anh tấn công mạnh mẽ khiến cô không chịu nổi, ngả người chống tay ra sau bàn. Anh càng tiến tới, đứng giữa hai ch@n cô, hai bàn tay đan cài lấy nhau.
Bỗng một giọt nước rơi xuống mu bàn tay cô, tựa như một giọt nước mưa giữa trời đông khiến cô bừng tỉnh, mở to mắt. Hoá ra trong lúc họ nhiệt tình, tay đã va phải cốc nước anh uống dở, giọt nước b ắn ra ngoài.
Cô mở to mắt, thấy áo thun của mình đã phủ qua đầu anh. Cô với tay dùng sức đẩy anh ra, không cho anh cắn chỗ đó nữa nhưng anh càng lúc càng hư hỏng. Thậm chí phía dưới, cô cảm giác được một v@t cứng nóng đang chống vào đùi mình.
Hoảng quá, cô chộp bừa một thứ trên bàn đập vào vai anh.
Bốp.
Anh chui ra từ áo thun cô, ghé vào hõm vai cô t hở dốc từng đợt. Chiếc đèn bàn cô dùng để đập anh đã rơi xuống đất, hắt bóng họ lên trần nhà.
Mắt cô nóng lên khi anh thủ thỉ gọi tên Hứa Qua.
Cô mấp máy môi: “Lệ Liệt Nông, em không phải Hứa Qua.”
Tiếng thở ở chỗ cổ cô dần bình thường trở lại. Cô thử đẩy đẩy anh.
Anh rời khỏi cơ thể cô. Cô nhìn khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng dư vị tình triều của anh, ôi thật đáng yêu.
Đáng yêu đến mức lòng cô mềm nhũn, đến mức cô còn định hùa theo anh, nếu anh gọi cô là Hứa Qua thì cô chính là Hứa Qua.
Nhưng miệng cô lại nói: “Em không phải Hứa Qua.”
Anh nhìn cô, ánh mắt như thể nói: “Em chính là Hứa Qua.”
Cô dùng sức lắc đầu. Rồi cô nhìn anh đầy quyết liệt: “Lệ Liệt Nông, em hỏi anh, nếu…” nhưng lại nói ngắc ngứ: “Nếu em không phải là Hứa Qua… Em chỉ là một người giống Hứa Qua… Anh sẽ… Anh sẽ làm chuyện vừa rồi với em không?”
Anh ngoảnh mặt làm ngơ.
Tay cô vươn ra đấm nhẹ người anh: “Em muốn biết, Lệ Liệt Nông.”
Anh sửa lại đầu tóc rối bù của cô vì sự thân mật ban nãy, kéo áo cô lại tử tế rồi cúi xuống nhặt đồ rơi vãi. Cô vẫn ngồi im nhìn anh làm tất cả những chuyện này. Chỉ là làm xong rồi mà anh vẫn chưa trả lời cô.
“Lệ Liệt Nông, câu hỏi đó khó lắm à?” Cô hỏi anh, trong lòng rất gấp gáp.
Còn anh thì rất ung dung cười: “Bà Lệ mong muốn đáp án như thế nào?”
“Anh đừng hỏi ngược lại em. Lệ Liệt Nông, anh trả lời đi, nếu em không phải Hứa Qua, chỉ là rất giống Hứa Qua thôi, anh có làm những chuyện vừa rồi không?”
Khi cô hỏi anh vấn đề này, trong lòng cô có một cảm giác như thể cô chính là Hứa Qua. Nhưng cô lại rất sợ anh đưa ra đáp án kiểu như “Đúng
thế”, như vậy cô sẽ rất đau khổ.
Nước mắt ầng ậng trong mắt cô nhưng cô cố kiềm chế không để chúng rơi xuống, trân trân nhìn anh: “Lệ Liệt Nông, anh mau trả lời.”
Đầu ngón tay anh xoa xoa mắt cô, anh dán môi lên trán cô thủ thỉ: “Đương nhiên là không.”
Nhìn người đàn ông này nói dối không nháy mắt chút nào kìa. Cô giận dỗi đẩy anh ra: “Lệ Liệt Nông, anh nói dối.”
Chẳng phải rõ ràng quá rồi sao, lúc này cô mà soi gương nhất định sẽ thấy dấu hôn chi chít từ ngực xuống cổ.
Lệ Liệt Nông như muốn nói với cô điều gì.
“Anh đi đi.” Cô chỉ cửa phòng.
Tiếng bước chân dần xa, tiếng đóng cửa vang lên, quanh cô là sự yên tĩnh. Nhưng trong lòng cô thì không được như vậy. Cô vùi đầu xuống đầu gối, co người lại như con tôm.
Rồi cô ngẩng đầu nhìn, trần nhà không còn bóng dáng quấn quýt của đôi nam nữ. Nhắm mắt lại, cô thấy mình mệt mỏi quá.
Trong mơ màng, cô như được ôm vào lồ ng ngực ấm áp. Tiếng bước chân thật nhẹ nhàng, tiếng hít thở cũng như cố kiềm nén để không khiến cô tỉnh lại.
Rồi lại có tiếng đóng cửa khe khẽ. Con tôm là cô đây được thả vào bồn nước ấm áp. Tiếng thở dài của người ấy vang lên, kèm theo giọng nói như phát ra từ mũi: “Cô nàng ngốc nghếch.”
Dù đang nửa tỉnh nửa mê, cô vẫn cố kháng nghị: “Em mới không ngốc.”
**
Lại một buổi tối trôi qua. Người lẽ ra nên ngồi đối diện cô lại không có ở đây. Ivy máy móc trả lời: “Ngài Lệ còn phải đi tiếp khách.”
“Có phải là doanh nhân đâu mà tiếp khách”, cô nói thầm trong lòng. Chắc tối qua anh bị cô đuổi ra khỏi thư phòng mất hết thể diện nên hôm nay phạt cô theo kiểu biến mất thế này đây.
Được rồi, cô thừa nhận là tối qua mình có chút vô cớ gây rối. Hình như cô càng lúc càng ấu trĩ, thích tính toán chi li thì phải.
Ý thức được điều này, cô tự thề với bản thân là khi Lệ Liệt Nông về nhà, cô sẽ cải thiện thái độ mình hơn.
Chín giờ tối, talkshow yêu thích của cô bắt đầu. TV phát ra tiếng cười của khán giả chương trình mà cô chẳng thể cười nổi. Lỗ tai cô đang bận dỏng lên nghe ngóng tiếng bước chân của anh trở về.
Đến khi talkshow kết thúc lúc mười giờ, anh vẫn còn chưa về. Cô tức giận lấy khăn lau đi phấn má hồng. Nếu mười một giờ anh mà còn chưa ló mặt về nhà, cô sẽ lau nốt son môi.
Ở cái thành phố này, chuyện tiếp khách không thiếu những dáng người phụ nữ nóng bỏng, ướn éo trên những cái cột hay trên ghế sopha. Những người phụ nữ đó rất cao tay, giọng nói thì mệt oặt ngọt sớt, còn cơ thể thì cực kỳ hot.
Chỉ còn năm phút nữa là mười một giờ.
Rốt cuộc cô cũng nghe được tiếng bước chân của Ivy. Cô vội giảm âm lượng TV, tiếng chào “Ngài Lệ” của Ivy khiến mặt cô tươi tắn hơn hẳn.
Cô tắt TV, đi về phía sảnh trước nhà. Hình ảnh trước mắt khiến cô hơi bối rối, trong thời gian ngắn không biết nên phản ứng thế nào. Lần đầu tiên cô thấy Lệ Liệt Nông say mèm.
Tuy rằng không có quy định nào không cho phép nhà lãnh đạo 1942 không được hút thuốc, uống rượu nhưng uống đến mức say oặt ra như thế này thì không được.
Người đàn ông cao lớn say bí tỉ được Kim Nguyên và một người cận vệ khác đỡ đi vào nhà, theo sau là Ivy. Chờ đến khi họ đi tới chân cầu thang, cô mới sực tỉnh đuổi theo.
Phòng ngủ chỉ còn lại cô và Lệ Liệt Nông. Cả người anh nằm im trên sôpha, còn cô thì tay chân thừa thãi đứng bên cạnh. Năm phút trước, khí thế oai hùm của anh quát Kim Nguyên khiến cô bị doạ không ít.
Lần đầu tiên cô thấy anh say xỉn, rồi lại thấy anh mắng người khác. Cho dù chẳng dùng từ bậy nhưng vẫn khiến người ta tổn thương sâu sắc.
Người anh vẫn nguyên bộ đồ vest, áo sơmi cài cúc kín mít với cà vạt hơi vẹo một chút. Cô thở dài, cúi người cởi cà vạt, áo vest giúp anh, rồi vòng tay anh qua vai định đưa anh vào nhà tắm.
Nhưng cô chẳng di chuyển nổi.
Rồi sau đó, một cái gối trên sô pha bị ném qua, sượt qua đầu cô.
“Lệ Liệt Nông!” Gọi một tiếng xong cô lại ấp úng: “Sao anh lại ném gối vào em?”
“Có chạm một sợi tóc nào của em không?”
Cô lắc đầu, nói không.
“Có phải anh mắng Kim Nguyên doạ em sợ rồi?” Anh hỏi.
Lúc này cô không nhịn được nhìn kỹ anh. Nãy anh diễn kịch hở?
Anh như nhìn thấy suy nghĩ của cô, thở dài: “Bà Lệ, ông Lệ thật sự uống say. Hiện giờ anh đang nhìn thấy hai bà Lệ đứng trước mặt nè.”
Cho nên nãy anh ném gối không phải vì bực tức gì cô, mà là do say rượu.
Nhà lãnh đạo 1942 là một người có thù tất báo. Tối qua cô đuổi anh đi, tối nay anh phản kích dùng gối ném cô.
Cô trừng mắt nhìn anh.
Anh nhắm mắt lại, bật cười, giọng như nài nỉ: “Em đáng yêu quá, cái điệu bộ trừng mắt ấy. Mỗi lần em trừng mắt với anh, anh không nhịn được mà muốn cho em ngồi lên đầu. Em vừa doạ anh, vừa trừng mắt anh, anh thật sự muốn thả em xuống biển.”
Vì những lời nói của anh, bỗng đầu cô hơi đau. Những hình ảnh xưa cũ như thước phim chạy qua tâm trí cô.
“Em rót cốc nước cho anh.” Cô hoang mang muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Nhưng cánh tay dài đã bắt lấy cô từ sau lưng, khiến cô không thể không đặt chiếc cốc xuống, để mặc anh ôm. Người đàn ông này hôm nay đã say rồi, là lần đầu tiên anh say mè, không phải rất đáng thương sao?
Anh không thể hút thuốc, không thể uống rượu, đến Hứa Qua cũng không được ở bên.
Đầu anh ban đầu ngả xuống sau vai cô, rồi thăm dò từ từ chôn vào chỗ hõm vai. Cô rất sợ động tác này của anh, vặn vẹo cơ thể như muốn tránh né.
“Hừm… em đừng lộn xộn.”
“Lệ……”
“Đừng lộn xộn, cũng không cần nói gì, để anh ôm một chút.”
Một chút thôi. Trong hơi thở anh là mùi thơm của rượu, hơi rượu cùng mùi cơ thể tự nhiên như những sợi chỉ bao lấy cả cơ thể cô”
“Vì một số chuyện xảy ra nên Hứa Qua đã rời đi. Hứa Qua đi xa rồi, chỉ còn Artenza ở lại đây. Hứa Qua đi xa, còn Artenza ở đây… Hứa Qua muốn ở thế giới kia, còn Artenza vẫn ở lại nơi này, chờ Hứa Qua.”
“Nếu thế giới ấy là thế giới em muốn, em muốn ở đó bao lâu… cũng được. Dù bao lâu anh cũng sẽ chờ em. Nhưng… Nhưng có thể không thi thoảng… Thi thoảng em hãy về với anh, nhìn anh, ôm anh, hôn anh.”
Anh lại….
Cánh tay ôm eo cô siết chặt hơn: “Hừm…” Giọng anh không giấu được sự chua xót: “Cho dù em không về gặp anh cũng được, nhưng có thể đừng…”
“Có thể đừng gì?” Cô đờ đẫn hỏi.
“Ông Lệ rất nhớ, rất nhớ bà Lệ. Ông Lệ muốn cùng bà Lệ chơi một trò chơi tên là ‘Hứa Qua đã quay về’.”