Trận tuyết rơi xuống lúc đêm khuya.
Hứa Qua mở cửa phòng, chạy bay ra cầu thang, lao nhanh mấy bậc rồi nhảy lên mái nhà. Trên mái nhà đã phủ một lớp tuyết mỏng, đây là trận tuyết lớn nhất kể từ khi Hứa Qua đến Jerusalem. Cô đứng trên mái nhà chưa tới năm phút mà tuyết đã rơi gần qua đế giày rồi.
Hiệp sĩ nói không sai, tuyết rơi thật rồi. Thế giới phủ một màu trắng thuần khiết làm tâm trạng Hứa Qua bình yên đến lạ, cứ ngỡ như đây là buổi tối đầu tiên cô đến Jerusalem.
Cô ngẩng đầu nhìn tòa thánh điện nằm ở trung tâm thành phố. Tòa nhà vẫn đứng vững chãi ở đó, tựa như đó là quá khứ, là hiện tại, là tương lai, không có gì thay đổi được.
Có tiếng bước chân từ tốn đạp lên tuyết phát ra từ sau lưng, hướng đến chỗ cô.
"Em quên mặc áo khoác rồi." Chiếc áo bông màu hồng đào được đưa đến trước mặt cô.
Thảo nào cô thấy hơi lạnh. Hứa Qua mặc áo bông lên, nhưng lỗ tai vẫn dỏng theo tiếng động của anh. Nghĩ anh định bỏ đi, cô liền quay lại, bắt lấy bàn tay kia: "Đừng đi mà."
Bước chân lại một lần nữa nhẹ nhàng đạp lên lớp tuyết phủ. Một bước, hai bước, ba bước. Anh đang đứng sóng vai với cô, rồi bọn họ không ai buông tay nhau ra. Lòng bàn tay ấm áp của anh chính là hơi ấm mà cô luôn khát khao, chờ đợi.
Đó là sự ấm áp khi xuân về hoa nở, khi tuyết bị hơi ấm tan chảy hòa lẫn với mặt đất. Rồi khi gió mùa đông thổi tới, chỗ hạt vô danh trên cây rơi xuống đất thành hạt giống. Những hạt giống ấy nằm dưới đất đợi chờ nước tan từ tuyết ra mà nảy mầm, theo tiết trời xuân ấm áp mà vận sức, mãnh liệt xuyên qua mặt đất. Ở trên cánh đồng, ở trong góc tường, ở trên cửa sổ nhà ai đó, ở giữa sườn núi, ở trên vách đá cứng ngắc,... Rồi chẳng bao lâu, hạt giống nhỏ bé ngày nào đã thành một cây non, trong chớp mắt lại lớn lên thành một cái cây xum xuê.
Cô nghiêng mặt, cố kiềm nén nước mắt ậng lên, hướng về anh nở nụ cười. Khóe mắt cô cong lên, cơ mặt ép lại khiến những giọt nước long lanh rơi xuống.
Những giọt nước mắt ấy rơi cùng với âm thanh Atenza và nụ cười hạnh phúc tựa như hoa nở mùa xuân.
Anh từng nói, người thân thiết với anh khi viết thư đều gọi anh là Atenza. Anh và cô đã lặng lẽ thề non hẹn biển, về sau ngày dài tháng rộng họ sẽ đều vượt qua cùng nhau, như vậy không thân thiết thì còn là cái gì?
Từ này về sau, cô muốn trở thành cô gái của Atenza.
Atenza, Atenza, Atenza, Atenza ——
"Atenza, giờ em rất vui, bởi vì tuyết rơi đó."
Tiếng gọi "Atenza" giống như một câu thần chú, đánh thức một ký ức vang vọng trong đầu anh, nó vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Tiếng gọi của cô khiến anh đột nhiên sững người không kịp phòng bị.
Khi anh được gọi là Hứa Thuần, anh cũng được biết đến một cô bé tên Hứa Qua. Nhưng ký ức ấy với anh quá đỗi mơ hồ. Anh đã từng nhìn thấy cô ngồi xổm trên mặt đất tự chơi một mình. Khi nước mũi thòng thòng sắp nhỏ đến đầu gối thì cô dùng sức hít một cái, tựa như dùng phép thuật làm nước mũi như chưa bao giờ xuất hiện. Cảnh tượng vô tình nhìn thấy này khiến anh mấy ngày liên tiếp sau đó cổ họng không tự chủ nhảy nhảy lên.
Anh cũng từng thấy cô đem miếng thức ăn đầy dầu mỡ đút cho một chú cún tên Hoa Hoa. Chờ đến lúc chú cún ăn sạch sành sanh, cô nhóc này lại như chưa có chuyện gì xảy ra mà li3m sạch sẽ mấy hạt vừng còn sót lại trên ngón tay. Một cảnh này khiến anh buồn nôn, suýt ói ra toàn bộ chỗ thức ăn trong bụng.
Nửa tiếng sau, Hoa Hoa chạy đi đâu mất, cô chạy lên khắp núi đồi để tìm nhưng vẫn không thấy. Sau đó, cô tuyên bố từ bây giờ về sau sẽ không bao giờ nuôi chó hay mèo. Điều này khiến anh thở một hơi nhẹ nhõm, anh chẳng bao giờ thừa hơi đi theo sau mấy con chó con mèo cả.
Đã có mấy lần anh đứng hững hờ một góc nhìn cô đánh nhau với học sinh lớp trên đến bầm dập mặt mũi. Nhưng khi về nhà, miệng cô luôn nói: "Con chỉ không cẩn thận té ngã thôi. Dì Mai, dì không biết đường đi lối lại trong trường con tệ hại đến mức nào đâu."
Về cái cô nhóc gọi là Hứa Qua kia, anh biết thừa dù thế nào cô cũng chẳng giống một đứa nhóc học cấp hai, đặc biệt là khuôn mặt tròn trịa lúc nào cũng vui vẻ tươi cười. Mỗi buổi sáng, khuôn mặt ấy đỏ hồng hào, khi cười rộ là đôi mắt sẽ cong lên như vành trăng, tựa như vĩnh viễn không thể tưởng tượng được bộ dạng buồn bã của cô nhóc ấy.
Cùng với cái tên Hứa Qua là từ nhóc con, hay nói cách khác đó chính là từ mà người lớn dùng để miêu tả mấy đứa con nít bộ dáng đáng yêu, không có lực sát thương. Chẳng qua đứa con nít sống trong tủ kính này lại còn được coi như thành tựu của bậc làm cha mẹ: Chúng tôi chăm sóc con bé vô cùng tốt, mọi người xem đi, nó ngây thơ đáng yêu nhường nào.
Nhóc con tên Hứa Qua giống như một hình mẫu trong mắt người lớn. Nhưng đối với anh mà nói, đó chính là kiểu ngây thơ đến phiền phức, đôi lúc sẽ làm anh mất hết kiên nhẫn.
Nếu không phải vì chuyện xảy ra tối đó, nhóc con Hứa Qua đối với anh có lẽ là: Nhiều năm sau khi gặp lại, suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu anh là: "Ồ, hoá ra nhóc con ngày nào giờ đây đã trưởng thành rồi."
Buổi tối đó, anh nhìn thấy toàn thân cô đầy máu, nằm yên lặng ở dưới rừng cây, mái tóc dài bị vùi lấp trong cát. Lúc anh bế cô lên, anh có cảm giác như mình vừa vớt lên một thi thể từ dưới nước, là một thi thể đã từng có sức sống, có tình cảm, đã từng lén sửa sang, phủi cát trên giày đá bóng cho anh, đã từng phân bua tranh giành ngồi sau xe máy của anh.
Hoá ra, đứa nhóc con tên Hứa Qua cũng có lúc đầy bi thương, vô vọng đến thế.
Lúc anh bế cô lên, tay anh dính đầy máu. Anh cõng cô lên lưng chạy như điên. Sức nặng trên lưng anh chỉ nhẹ nhàng xóc lên một chút theo những bước chạy dài nặng nề, cô bé này bao nhiêu tuổi? Mười? Mười một? Mười hai? Hay mười ba?
"Hứa Thuần, mấy ngày nữa chính là sinh nhật mười ba tuổi của em, anh phải tặng em quà đó. Này, anh có nghe thấy không?" Không biết là từ bao giờ, cô đã từng lớn tiếng nói như vậy?
Mười hai tuổi? Mồ hôi anh ướt đẫm.
Tháng 1 năm 2002, vào ngày rét nhất ở Jerusalem, dưới trời tuyết rơi như lông ngỗng, anh biết một cô gái tên Hứa Qua.
Cô gái gọi là Hứa Qua đã không còn là một đứa nhóc được người lớn bao bọc cẩn thận như trẻ con, Hứa Qua đã là một cô gái nhỏ.
Cô gái nhỏ này có một đôi mắt đầy sinh khí lúc nào cũng như đang cười tươi rói. Một đôi mắt đẹp và có thần đến vậy khiến người ta không cách nào liên hệ được với bất hạnh mà cô đã trải qua. Nhưng, anh đã nhìn thấy nước mắt rơi xuống từ đôi mắt đẹp đẽ ấy.
Anh đã nghĩ, lúc đó anh có thể đưa tay ra lau nước mắt trên mặt cô. Nhưng cuối cùng anh vẫn lựa chọn đút tay vào túi. Anh đã cho cô ngồi trong phòng học,