Gió thổi tới vén lên một ít tóc con trước trán cô, cảnh trời tối trước mắt giống tựa như hình ảnh phản chiếu từ mặt hồ ngày hôm ấy. Bỗng nhiên một cảm giác lành lạnh truyền đến từ khoé mắt, cô lúc này mới nhận ra ngón tay Lệ Liệt Nông đang khẽ khàng vuốt v e nơi ấy. Hơn nữa, gió còn thổi tới tai cô câu “Xin lỗi em” đầy ảm đạm của anh.
Khi nghe thấy câu xin lỗi ấy, những lời lẽ mà cô vừa nói ra mấy phút trước như vẫn văng vẳng đâu đây, dường như nó đến từ một con người khác.
Nghe nói, những linh hồn còn lưu luyến với thế gian này sẽ có nhiều năng lượng hơn khi mặt trời lặn. Đúng là Hứa Qua âm hồn bất tán! Xem ra cô phải đi tìm thầy cúng trừ tà mới được.
Mà vừa rồi, hình như Lệ Liệt Nông lại phát bệnh.
Cô khoác bàn tay của Lệ Liệt Nông ra, dùng cái giọng sang sảng chỉ riêng có của Liên Kiều nói: “Anh xin lỗi tôi làm gì chứ, những lời tôi mới nói vừa nãy chỉ là đoán mò của bản thân thôi, không cần phải đặt nó vào lòng đâu, tôi cũng không biết….”
Câu “Tôi cũng không biết tại sao mình lại nói ra những lời đó” bị Liên Kiều nhín nhịn nuốt vào bụng.
Cô nghĩ mình không cần giải thích với anh chuyện này làm gì, Lệ Liệt Nông vừa khiến cô cảm thấy cực kì bị tổn thương. Cô không để ý đến anh nữa mà tiếp tục bước về phía trước. Vỉa hè vốn đang thưa người cũng dần trở nên đông đúc, Liên Kiều đi theo đám đông xuống trung tâm thương mại dưới mặt đất.
Cô cúi đầu đi theo người ta mà không chú ý, cuối cùng, khi phát hiện ra thì đã muộn, chân cô không kịp thu lại, đầu cô chắc chắn sẽ được “đọ sức” với tấm cửa kính đằng trước.
Bỗng một bàn tay vươn ra chen vào giữa trán cô và cửa kính. Lệ Liệt Nông này sao cũng âm hồn không tan giống Hứa Qua vậy?
“Không phải tôi vừa nói với anh tôi muốn ở một mình một lúc sao?” Tay cô định đẩy người đứng trước mặt ra, nhưng người này cứ đứng chình ình không suy suyển như cái cửa kính. Không chỉ vậy, anh còn thuận thế giữ chặt lấy tay cô, tay còn lại anh đẩy cửa kính ra: “Ở đây chắc sẽ có vài thứ đồ em thích.”
Cô đã sớm quên hết những sở thích quá lố tối qua cô nói ra, giống như những đứa trẻ ương bướng, cô tìm mọi cách thoát khỏi bàn tay của anh: “Giờ hết thích rồi.”
Anh dừng bước chân, hơi vặn eo quay lại nhìn cô, giọng anh trầm buồn: “Chiều mai anh sẽ đi Mexico một chuyến.”
Liên Kiều ngẩn ngơ quên cả giãy giụa, anh lại đi tiếp.
Ở dưới trung tâm thương mại dưới đất lớn nhất Las Vegas, cô ngoan ngoãn mặc cho Lệ Liệt Nông dắt tay mình. Chân cô so với suy nghĩ trong đầu cô còn thành thật hơn, hành động của cô cũng trung thực hơn so với lòng cô, đôi lúc Liên Kiều sẽ quay đầu nhìn anh mỉm cười, lúc thì đi sát vào người anh.
Cứ như vậy, mặc kệ sự rối rắm trong lòng, cứ như vậy dựa dẫm vào người Lệ Liệt Nông, cuối cùng tiến đến dựa vào ngực anh, như một chú chim nhỏ ép mình vào đó, cùng anh đi qua hết cửa hàng này đến cửa hàng khác.
Cô dương dương tự đắc, kéo anh vào một cửa hàng cao cấp mua một đôi giày phiên bản giới hạn đặc trước, khi anh thanh toán xong, lòng cô vui phơi phới. Điều ấy khiến Liên Kiều hơi bực trong lòng, trước giờ cho dù cô có tức giận thế nào đi nữa nhưng cuối cùng thì Lệ Liệt Nông đều có cách khiến chúng biến mất. Cứ như thể cô vô cớ gây rối, không biết điều, đã thế còn luôn bắt người khác phải xuống nước trước.
Lệ Liệt Nông nghe lời cô, anh đẩy mở cửa kính của cửa hàng thời trang.
Chủ cửa hàng mặc quần áo phong cách hip-hop ra chào đón họ, đúng như mong muốn của Liên Kiều. Đương nhiên, cô và chủ cửa hàng đã thông đồng với nhau từ trước.
Cô bước vào, chọn vài bộ rồi cầm quần áo với mũ lên, nói với Lệ Liệt Nông đang đứng cạnh: “Anh ở đây đợi tôi một chút.”
Chủ cửa hàng nghe theo lời Liên Kiều, vặn nhỏ ánh sáng phòng thử đồ xuống thấp. Không gian trong phòng thử đồ khiến Liên Kiều hài lòng, nếu nó to hơn một tẹo thì nhất định là không ổn.
Liên Kiều thay xong quần áo, đó là một bộ quần áo bó sát có vài chỗ rách, chất liệu co dãn không tồi, tôn lên ba vòng quyến rũ, cô chỉ cần thở hơi mạnh mộ chút là trước ngực lập tức phô ra một dáng vẻ mê người. Đợi lát nữa, nói không chừng tay anh sẽ với vào trong váy, mà váy ngắn như vậy thì chẳng che được cái gì.
Bước cuối cùng chính là điểm mấu chốt của tất cả. Trong tay Liên Kiều bây giờ là một bộ tóc giả, chính là bộ tóc so với tóc Lệ Liệt Nông còn ngắn hơn. Không phải anh hoài niệm một Hứa Qua tóc ngắn sao? Lúc này cô tình nguyện làm người tốt, sử dụng thủ đoạn bi3n thái này không chỉ để thoả mãn tâm nguyện của anh, mà còn để đập đi sự đắc ý của Hứa Qua: “Artenza chỉ có một người phụ nữ duy nhất là tôi.”
Cô chậm rì rì đội tóc giả lên, đúng là ngắn thật, ngắn đến mức không che được đôi tai. Cô vừa chỉnh trang lại bộ tóc, vừa nhìn bóng hình u ám phản chiếu trong gương.
Cũng không biết gió từ đâu thổi đến, Hứa Qua đang ngồi trên thành cầu kéo chiếc mũ áo khoác xuống, tóc trước trán cô tung bay theo làn gió. Cô đứng lên.Artenza.
Trong không gian nhỏ bé, Hứa Qua cuống quýt lùi lại, lấy quần áo vừa thay ra che trước gương, chặn lại bóng hình ấy. Cô thở một hơi dài, Hứa Qua lại đến rồi. Ừm, tiếp theo cô muốn Hứa Qua nhìn cho kĩ, Artenza của cô dùng bàn tay đã sờ qua Hứa Qua giờ vuốt v e một người phụ nữ khác!
Lưng cô quay lại với cửa phòng thay đồ, cô điều chỉnh tốt tư thế, sau đó đứng thẳng chờ đợi, chờ đợi đến khi chiếc cửa này bị đạp mở. Liên Kiều đã tính toán kĩ lưỡng tất cả, cô đã đưa cho chủ cửa hàng một số tiền khiến anh ta vui vẻ, hớn hở mặt mày. Việc duy nhất anh ta phải làm trong thời gian này chính là treo biển ‘đóng cửa’ lên trước cửa kính.
Âm thanh cửa bị đá bật tung đã chứng thực suy nghĩ của Liên Kiều: Lệ Liệt Nông chỉ trở nên nóng tính khi có chuyện liên quan đến Hứa Qua. Đợi mãi không thấy cô ra nhất định ông Lệ sẽ hoảng hốt, mà khi anh hoảng hốt sẽ mất bình tĩnh, không chỉ vậy, bị k1ch thích trực tiếp bởi điều anh nhìn thấy, có khi nào anh sẽ nghĩ rằng một người từ quá khứ đã du hành đến hiện tại, tại cửa hàng quần áo này không? Rồi chuyện gì sẽ xảy ra?
Tất cả giống hệt như sự suy đoán của Liên Kiều, sau tiếng cửa bị đá mở tung thì là một sự im lặng chết chóc. Không dám nhúc nhích, Liên Kiều đứng ở trong góc, bước chân sau lưng cô nhẹ nhàng như sợ doạ ai đó chạy mất, nhẹ đến mức người ta nghĩ rằng đó là tiếng ma quỷ bước đi.
Liên Kiều thầm thở dài trong lòng, cô chẳng qua là vấn tóc dài lên rồi đội tóc giả ngắn vào thôi mà.
Bước chân ấy nhẹ nhàng, nhẹ nhàng rồi dừng lại ngay sát sau lưng cô.
Liên Kiều quay đầu lại, căn chuẩn sao cho khuôn mặt mình hiện ra ở nơi ánh đèn chiếu thẳng vào. Cô không nói gì, cũng không bộc lộ bất cứ cảm xúc gì trên mặt. Liên Kiều vẫn luôn nghĩ rằng một khuôn mặt bình tĩnh, không biểu cảm mới là bộ mặt thật sự của Hứa Qua. Còn Hứa Qua có nụ cười xinh đẹp kia chỉ là vỏ bọc cô bày ra với thế giới.
Hành động duy nhất cô làm là duỗi tay, bàn tay chậm rãi áp lên má anh, dùng đôi mắt hạnh của mình ngơ ngác ngắm nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt, mãi cho đến khi khuôn mặt ấy tiến đến gần cô, mãi cho đến khi…. Mãi cho đến khi môi anh dán chặt lấy môi cô, rồi hai đôi môi quấn quýt lấy nhau, môi anh ngậm lấy, một nguồn lực vô hình ở dưới bàn chân đẩy cô nhón mũi chân lên.
Mũi chân cô vừa mới nhón lên, toàn bộ cơ thể cô bị một lực lớn nâng hẳn lên, rồi ép chặt cô vào bức tường đằng sau, mà cơ thể rắn rỏi của anh cứ như vậy áp chặt vào cô, trong lúc đó, động tác trên môi vẫn không hề dừng lại.
Nụ hôn tựa như sóng to gió lớn khiến cô cảm giác giây tiếp theo mình sẽ không hít thở được nữa. Trong không gian nhỏ hẹp, âm thanh nức nở của ai đó vang lên, bộ dáng người con gái mềm yếu không thể làm gì ngoài tiếp nhận tình cảm nồng nhiệt của người đàn ông.
Rốt cuộc cô cũng tìm được cơ hội tách ra để hít một hơi, nhưng khi cô chưa kịp thở ra, một nụ hôn mãnh liệt tiếp theo lại đáp xuống, khiến cho cô phải duỗi thẳng lưng mà đón lấy. Hơn nữa, bàn tay nóng bỏng áp vào eo cô, siết chặt, nâng cô lên dán chặt vào người anh, tựa như cô là một người vừa suýt chết đuối được anh vớt lên vậy.
Liên Kiều hơi ngửa cổ lên đón nhận, nhưng lúc này, nụ hôn ấy dừng lại. Đôi tay đang ôm lấy eo cô bỗng như đắn đo xem nên đẩy ra hay tiếp tục ôm chặt. Khi Liên Kiều chưa kịp phản ứng, một bàn tay còn mang hơi lạnh bên ngoài chạm vào ngực cô, sau khi tạm dừng vài giây, bàn tay ấy luồn xuống nơi đầy đặn, trong ánh sáng leo lắt, bàn tay ấy úp trọn lên một bên ngực mềm đang phập phồng kịch liệt. Bàn tay ấy co vào, duỗi ra,
hơi tạm dừng một chút, sau đó, những ngón tay thon dài lại mân mê, nhào nặn. Gò bồng đ ảo trắng trẻo, mịn màng co dãn tựa như một khối bột, nở ra ngoài ngón tay anh, tựa như nó có thể bị chèn ép thành bất cứ hình dạng gì.
Hai tay cô đang bối rối không biết để đâu bỗng dưng được thức tỉnh, nó vươn lên, cuối cùng cũng tìm được địa điểm mong muốn, mười ngón tay đẹp đẽ luồn vào tóc anh. Cô cố ưỡn ngực để bàn tay anh nắm lấy từng chút một, tâm trạng kích động ban đầu của cô trở nên yên tĩnh lạ thường.
Lệ Liệt Nông có một mái tóc đen dày, anh thường mặc những chiếc áo sơmi tối màu.
Trong ngày thu hoạch nho, anh xắn ống tay, đứng dựa vào giàn nho nhàn nhã. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá trên đầu, hắt những tia sáng vụn vặt lên mặt đất, lên khuôn mặt thảnh thơi của anh, càng làm hình ảnh người đàn ông trong áo sơmi trắng thêm quyến rũ, khiến cho những cô gái nhỏ đang hái nho đều phải len lén nhìn anh, động tác hái nho trở nên chậm rì rì.
Lúc đó, cô cũng là một trong những cô gái nhìn lén ấy. Khi ấy, Liên Kiều rời Mỹ để đến trụ sở của 1942 trên danh nghĩa tham gia tình nguyện. Để được như vậy, bố cô phải nhờ một người bạn tạo cho cô một thân phận, là quan sát viên của Liên Hợp Quốc, danh chính ngôn thuận xuất hiện tại vùng đất của 1942.
Ngày đó, nương theo kẽ đan hở của giàn nho, cô lặng lẽ ngắm nhìn anh. Có lẽ cô ngắm anh quá nhập thần, nên khi bốn mắt gặp nhau, trong giây lát, cô quên mất không thu hồi ánh mắt.
Thôi xong, trong lòng cô thầm kêu chết rồi, cuối cùng, cô vẫn phải luyến tiếc dời ánh nhìn si mê của mình.
Gió thổi trên cánh đồng khiến lá nho lay động, ánh mặt trời lại lần nữa đậu lên mặt anh, nhảy nhót theo nhịp lá rung rinh, đôi lúc ánh nắng rơi vào đôi mắt đen láy ấy.
Khung cảnh đẹp như vậy nhưng cô lại phải nhìn đi chỗ khác.
Anh vẫn nhìn cô chằm chằm như vậy là sao nhỉ? Mãi sau một lúc, Liên Kiều mới phát hiện ra khoé miệng mình còn vương nước nho. Để che giấu sự xấu hổ, cô nhìn anh nở một nụ cười trừ thật tươi. Ôi, anh ấy nhếch miệng cười kìa. Cô cũng ngây ngô bật cười theo anh. Và đó cũng là một lần hiếm hoi cô nhìn thấy một Lệ Liệt Nông hiền hoà, dễ gần như vậy.
Nổi tiếng và thành công khi còn quá trẻ, gánh vác trách nhiệm với hàng chục nghìn người, với thân phận của nhà lãnh đạo của 1942, phần lớn thời gian anh đều biểu cảm nghiêm túc.
Khi cô nhìn anh cười như một con ngốc, đôi mắt anh vẫn không hề dời khỏi gương mặt cô.
Mãi đến khi có đám mây bay qua, làm tắt đi ánh nắng chiếu xiên vào nửa dưới khuôn mặt cô, anh mới chuyển tầm nhìn sang chỗ khác. Đôi mắt bị che bởi vành mũ nan vẫn mải miết đuổi theo khuôn mặt anh, cô nhìn thấy anh đã thu lại nụ cười ban nãy.
Hứa Qua đứng dưới ánh mặt trời, khuôn mặt trắng trẻo bị ánh nắng chiếu đỏ bừng lên. Đứng bên cạnh Hứa Qua chính là cô gái nhỏ tên Isabel một mực muốn gả cho Lệ Liệt Nông. Người đang đội mũ chống nắng là cô gái nhỏ kia, còn người lấy mũ ném vào mặt Lệ Liệt Nông là Hứa Qua.
Nửa rổ đầy nho cứ như vậy bị thả rơi xuống mặt đất, Hứa Qua hung hăng trừng mắt với Lệ Liệt Nông rồi bỏ đi, chạy về phía dưới chân núi. Còn Lệ Liệt Nông vẫn duy trì tư thế cũ, nhưng ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo hướng Hứa Qua vừa bỏ đi.
Sau đó một lúc, Lệ Liệt Nông đi về hướng Hứa Qua vừa bỏ đi.
Sau đó mấy tiếng, Liên Kiều mãi vẫn không thấy Hứa Qua và Lệ Liệt Nông đâu.
Mãi đến khi trời sẩm tối, khi Liên Kiều đang tản bộ ở ngoài vườn, trong lúc vô tình, cô phát hiện ra ở một góc kín đáo dưới dàn nho, có một đôi nam nữ đang bước ra. Người đàn ông đi phía trước, còn người phụ nữ lẽo đẽo đi đằng sau.
Khi họ bước ra khỏi giàn nho, cô nhìn rõ ràng khuôn mặt của đôi nam nữ đó, chính là Lệ Liệt Nông và Hứa Qua. Hai người bọn họ có vẻ đã hoà hảo lại như ban đầu.
Khi đi qua một luống đất hình chữ u trên bờ ruộng, Hứa Qua giữ chặt lấy tay Lệ Liệt Nông, cô kiễng lên nói nhỏ vào tai anh. Sau đó, Lệ Liệt Nông cúi xuống, bế Hứa Qua lên kiểu công chúa vượt qua luống đất kia.
Trốn tránh trong giàn nho, Liên Kiều nhìn thấy khuôn mặt Hứa Qua đang được Lệ Liệt Nông bế hướng đến vị trí của cô. Hiển nhiên, Hứa Qua đã phát hiện ra cô rồi. Nhìn biểu cảm của cô ấy như đang nói: Đoán xem tôi vừa mới nói với anh ấy cái gì?
Nếu lúc ấy Liên Kiều còn chưa hiểu ra cái gì, chưa hiểu vì sao Hứa Qua bảo cái gì khiến Lệ Liệt Nông ôm cô ấy đi qua luống đất, thì sau đó không đến nửa tiếng, cô đã hiểu rồi.
Màn đêm buông xuống, khi tất cả những người hái nho đều đang ngồi trên đống cỏ khô nghỉ ngơi trong lúc chờ xe đến đón, cô bé Isabel vẫn luôn coi Hứa Qua là tình địch lại đối nghịch với Hứa Qua, trước mặt một đám người, cô ta chỉ thẳng vào chiếc áo sơmi tối màu lấm lem đất cùng ngọn cỏ xanh của Hứa Qua, nói cô ấy là cô nàng rừng rú.
Hứa Qua nhướng mày nhìn khuôn mặt cô gái đang dương dương tự đắc kia, rồi dựa vào người Lệ Liệt Nông. Lúc đó, Liên Kiều mới nhìn rõ, áo sơmi màu trắng của Lệ Liệt Nông cũng bị lấm lem đất ở vạt áo, hơn nữa, áo anh còn dính nhiều cỏ hơn cả Hứa Qua.
Cô vội vàng rời khỏi chỗ mọi người đang đứng, nhanh chóng kéo dãn khoảng cách với đám người kia. Nhưng Hứa Qua âm hồn bất tán vẫn đuổi theo, trong màn đêm, có tiếng nói vang vang bên tai cô, không chút ý nhị nào mà nói:
“Artenza ở phương diện kia thật là thô lỗ, một lần thì không sao, nếu đến lần thứ hai thì…. Giờ cô biết vì sao tôi lại trở nên nhỏ nhen như vậy rồi đó”, “Đến quần áo chúng tôi cũng không kịp cởi ra”, “Anh ấy biết tôi tức giận”, “Mỗi lần tôi tức giận, anh ấy đều dùng tay sờ s0ạng tôi, tuy rằng kĩ thuật chẳng ra gì nhưng hôm nay không tệ chút nào”. Cuối cùng, Hứa Qua thiếu chút nữa bò vào trong tai cô mà nói:
“Nhìn anh ấy có vẻ như không gì không làm được, nhưng phương diện kia thì cực kì ngu ngốc. Lần đầu bọn tôi thân mật, anh ấy còn tự hỏi, cái chỗ ấy nhỏ như vậy, nhỏ đến mức cho một ngón tay vào cũng cực kì gian nan, vậy nhưng lại có thể chứa chấp một thứ khác còn lớn hơn ngón tay rất nhiều….”Nghe những câu nói vang vọng ấy, cô không còn dũng khí để bước đi nữa. Những bước chân bắt đầu rối loạn, tựa như đang lẩn trốn tiếng cười khanh khách phía sau lưng, tiếng cười ấy trong màn đêm càng thêm vang vọng.
Tất cả như một tiếng gầm vang lên trong đầu óc rối loạn của cô, bàn tay đang tự do phạt thảo trên ngực cô không hề có kỹ xảo nào, nhưng lại có thể khiến toàn thân cô run rẩy không ngừng. Hiện tại, nó vẫn đang cọ xát, cách một lớp vải mỏng hình tam giác phía dưới. Dần dần, một số thứ trở nên dư thừa, giống như lớp quần áo mà cô đăng mặc. Tại sao không đi vào? Một âm thanh nức nở vang lên vỡ vụn, miệng cô cất tiếng gọi một cái tên, đó là cái tên thuộc về một khoảnh khắc nào đó, cái tên ấy đã túm chặt lấy linh hồn cô từ trước đến nay.
Một linh hồn bị túm chặt lấy, mà một linh hồn khác như đang sa xuống, linh hồn ấy như đang gấp gáp muốn nhập vào người cô.
Liên Kiều mở to mắt, cô nhìn một bức tranh Hy Lạp treo trong phòng thay đồ, khuôn mặt cô cười như không cười, ngón tay cô nhẹ nhàng lần xuống dưới, cuối cùng túm chặt lấy bàn tay đang định vén lớp vải mỏng manh kia. Sức lực cô cực lớn, gắt gao bảo vệ phía dưới, còn đôi môi cô rướn đến tai anh, giọng cực kì câu hồn: “Là anh bảo tôi hãy vừa làm vừa học đấy.”