Ăn xong bữa tối, sắc trời bên ngoài đã bắt đầu tối sầm xuống, lập tức, liền chuẩn bị nghênh đón buổi tối.
Thời điểm ban đầu, Thường Cảnh cho rằng, thế giới này không có sao trời cùng trăng sáng đâu, kết quả sau này mới phát hiện y đã hoàn toàn sai lầm ——
Thế giới này, mặt trăng rất sáng rất tròn, hơn nữa các ngôi sao đặc biệt rất nhiều, trong nháy mắt khắp cả trời đầy những ngôi sao, nhìn muốn hoa cả mắt.
Thường Cảnh gần đây mỗi khi quá buồn chán đều có chuyện để giết thời gian —— đếm sao trời.
Đếm sao trời là một việc cần kỹ thuật, đừng tưởng cái này đơn giản chỉ cần đếm 123456789 là xong, trên thực tế, bên trong còn bao quát các loại kỹ thuật hàm lượng, hơn nữa tuyệt đối chuẩn cmnr*.
*Câu này giữ nguyên theo CV nhé.Một sao rồi lại một sao, còn nhất định phải nhớ kỹ vị trí của từng ngôi sao trước đó…… Dù sao số sao trời này cũng giống như số hạt cát có ở bãi biển —— vô luận bạn có đếm bao nhiêu lần, cho dù tiêu tốn gần ngàn năm, cũng không có khả năng đếm được con số rõ ràng.
Chuyện như vậy để giết thời gian là tiện dụng nhất, à không, sau khi Thường Cảnh đếm xong một trăm ngôi sao, một giờ đã sắp trôi qua.
Thường Cảnh đứng lên, đi vào phòng.
Thiên Dịch đang nỗ lực ngủ dưới đất, vì hai người bọn họ phải tính toán buổi tối làm sao ngủ đây.
Bạch Hổ một thân lười biếng nằm lỳ trên giường, đôi mắt hổ mang theo ý cười nhìn Thiên Dịch bận rộn đến bận rộn đi, không chút nào đối với việc mình chiếm lấy giường người ta mà hổ thẹn, trái lại, có chút cười trên sự đau khổ của người khác.
“Này, giống cái, ngươi dứt khoát lên đây ngủ cùng ta. Trên mặt đất vừa cứng lại gập ghềnh, ngủ không được thoải mái đâu.” Bạch Hổ nhìn thấy Thường Cảnh xuất hiện, liền mở miệng nói chuyện, âm thanh biếng nhác, vừa không chính thức cũng không cưỡng bách, tùy tùy tiện tiện, chính là đang nói giỡn.
“Không được, Tiểu Cảnh là vợ ta, đương nhiên phải theo ta ngủ.” Thiên Dịch không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đứng lên kéo tay Thường Cảnh tuyên thệ chủ quyền, một đôi mắt xanh biếc lạnh lùng nhìn Bạch Hổ, trong ánh mắt lạnh lẽo, không kém một chút nào khi ở trên núi nhìn thấy Bạch Hổ, đáy mắt đầy lạnh lẽo.
Thường Cảnh đánh gãy hai người nói chuyện, từ trong tay Thiên Dịch rút ra tay bản thân, lại sờ đầu Thiên Dịch, ngáp một cái liền muốn nằm xuống ngủ.
Haizz, không có máy vi tính không có di động cũng không có TV bây giờ đành phải đi ngủ sớm, à không, Thường Cảnh mới chỉ ở lại đây mấy ngày, cũng đã hoàn toàn thích ứng thời gian giấc ngủ của thế giới này ——
Vào lúc này, đã bắt đầu buồn ngủ.
“Ngủ đi Thiên Dịch, buồn ngủ quá à.” Kéo kéo ống tay áo Thiên Dịch, Thường Cảnh không để ý tới trên giường còn Bạch Hổ, trực tiếp bơ hắn đi.
Ai bảo Bạch Hổ ngày hôm nay lại bổ cho y một đạo lôi, đem y đánh cho kinh ngạc, hiện tại vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần đây này.
Vốn dĩ, y cũng đã tính toán trở thành giống cái đi, ngược lại cũng không nhất định phải cùng giống đực kết hợp. Y còn có năm ngón tay, DIY gì đó, chính là chuẩn bị cho thần khí của trạch nam ——
Y còn có ý nghĩ vào thời điểm đó dùng năm ngón tay kết bạn nha, hoặc là, đợi đến khi y hoàn toàn thích ứng thế giới này, tâm lý cũng đã sẵn sàng, sẽ vì mình tìm một giống đực, ooxx một chút cũng không phải là không thể……
Nhưng mà, cái con Bạch Hổ này, trực tiếp đánh vỡ ước ao cuối cùng của y —— mẹ kiếp cái thế giới này còn cưỡng chế yêu cầu giống cái nhất định phải cùng giống đực ooxx, ĐM!!!.
Thường Cảnh thật sự rất muốn chửi thề, nếu không phải không tiện cho lắm, y sẽ dựng thẳng ngón giữa chỉ vào ông trời thốt ra đủ lời mắng chửi.
Vì thế, đối với cái tên gia hỏa đánh nát ảo tưởng cuối cùng của chính mình, Thường Cảnh không thèm để ý tới. Cho nên, Bạch Hổ tồn tại lớn như thế, bị Thường Cảnh bán bơ triệt để.
Thiên Dịch nhìn ánh mắt Thường Cảnh không nhìn Bạch Hổ, vẻ mặt ấm áp, ánh mắt long lanh ý cười.
Nằm sát bên Thường Cảnh, đôi mắt Thiên Dịch trong bóng tối mở thật lớn, rất có thần.
Tinh Linh có thể nhìn vào ban đêm, cho dù ở trong bóng tối, vẫn tựa như ánh mặt trời ban trưa, nó nằm nghiêng, cách đó không xa trên giường chính là Bạch Hổ.
Ngước mắt lên, nó cùng đôi mắt Bạch Hổ đối đầu nhau. Trong bóng tối, Bạch Hổ đôi mắt màu nâu có vẻ quỷ dị khiến người khác sợ hãi, đó là đôi mắt thuộc động vật họ mèo.
Nhưng mà, đó là đối với giống cái, còn về Thiên Dịch mà nói, tia sáng trong con ngươi Bạch Hổ vẫn là như thế, bình thản không gợn sóng, không có bất luận rung động chập trùng gì.
Hai người ở trong bóng tối đối diện một chút, liền nhanh chóng dời đi —— dù là ai cũng đều không có hứng thú giống đực giống như chính mình đối diện thâm tình.
Thiên Dịch xoay người, đối mặt Thường Cảnh đã tiến vào giấc ngủ. Nó có thể thấy rõ vẻ mặt Thường Cảnh, nhìn rồi lại nhìn, đã có chút mê li.
Quỷ thần xui khiến, Thiên Dịch vươn tay, muốn sờ gò má Thường Cảnh, có điều đưa đến một nửa, phía sau truyền đến tiếng cười nhạo của Bạch Hổ.
“Này, tiểu Tinh Linh, ngươi vẫn chưa có thành niên ha. Cha ngươi không nói cho ngươi biết, phải giữ khoảng cách với giống cái sao?” Hiển nhiên, Bạch Hổ đã nhìn thấy Thiên Dịch vươn tay ra.
Thiên Dịch nhíu nhíu mày, cảm thấy trong phòng có người thứ ba cực kỳ chướng mắt, nhưng chính mình lại không phải là đối thủ của đối phương, điều này làm cho nó cảm thấy uất ức khó chịu.
Nheo mắt lại, Thiên Dịch trả lời: “Chết tiệt, Bạch Hổ nếu ngươi không nói không ai coi ngươi thành người câm!”
Bạch Hổ dùng móng vuốt gãi gãi cằm của chính mình, âm cuối có chút cao lên, “Ta sẽ coi chính mình là người câm, hơn nữa, ta muốn gìn giữ giống cái thuần khiết kia.”
“Tiểu Cảnh là vợ tương lai của ta!” Ý tứ là Thường Cảnh là giống cái của nó, Bạch Hổ muốn nghĩ cũng đừng hòng nghĩ, động cũng không thể động.
“Các ngươi đã định ra khế ước?” Bạch Hổ híp mắt, hỏi.
“Vẫn chưa.” Thiên Dịch trong bóng tối đôi mắt mị lên, lạnh lùng trả lời, “Thế nhưng vậy
thì sao, Tiểu Cảnh là vợ ta mua về, mặc kệ có ký kết khế ước hay không, em ấy vẫn là vợ ta!”
Bạch Hổ không có dự định đối với việc này tiếp tục xoắn xuýt, chuyển đề tài, tiếp tục nói: “À, trên người giống cái của ngươi có mùi hương rất thơm, sao ngươi lại để giống cái của ngươi bôi lên hương liệu kia?”
Cái này cũng là hắn ngày hôm nay mới ngửi được, mùi vị trên người giống cái rất thơm, nhưng không nặng mùi, mùi thơm ngát nhàn nhạt, tao nhã đạm nhiên.
Loại mùi thơm này khiến cho hắn không nhịn được ánh mắt bị giống cái kia hấp dẫn, hơn nữa bất tri bất giác, đợi đến khi phục hồi tinh thần, mới bỗng nhiên phát hiện, chính mình vừa nãy khi nhìn giống cái kia, đê mê đến loạn thần.
Từ khi hắn phát hiện ở trên người giống cái kia thoa hương liệu, đối với giống cái này đã không còn hứng thú nữa.
“Mùi thơm gì?” Nghe xong lời Bạch Hổ, Thiên Dịch nhíu nhíu mày, nghi ngờ lên tiếng hỏi.
Tiếng nói vừa thốt lên suýt chút nữa đánh thức người kế bên đang ngủ, Thiên Dịch vội vã vươn tay ở trên người Thường Cảnh nhẹ nhàng vỗ về. Đơn giản Thường Cảnh chỉ là trở mình, sau đó lại tiếp tục ngủ, không có tỉnh lại.
Vốn ban đầu hai người dùng linh lực khiến bọn họ trực tiếp đối thoại trong lòng, vừa nãy là do Thiên Dịch ngạc nhiên nên mới trực tiếp lên tiếng.
“Ngươi không biết?” Bạch Hổ nghe vậy nở nụ cười, liền nói, “Đến gần một chút là có thể ngửi thấy được, ngươi lại không ngửi được, ha, khiến ta không thể không hoài nghi, mũi Tinh Linh của các ngươi lẽ nào chỉ để dùng trang trí?”
“……” Thiên Dịch tiến sát lại trên người Thường Cảnh ngửi một cái, xác định không có mùi vị gì, rồi mới trả lời: “Bạch Hổ, mũi của ngươi, mới có vấn đề đi.”
Nói xong, nó vươn mình ngồi dậy, trong bóng tối, nó nhìn chằm chằm Bạch Hổ, từng câu từng chữ rơi xuống mệnh lệnh trục khách: “Bạch Hổ, đến lượt ngươi rời đi.”
Bạch Hổ không nói lời nào.
Trong lòng hắn nghi ngờ, ngày hôm nay hắn xác thực ở trên người giống cái kia ngửi được hương vị thơm ngát, nhưng trước mặt con Tinh Linh này lại nói cho hắn biết là không có, hơn nữa vẻ mặt này không phải là gạt người.
Lẽ nào, là do hắn ngửi sai rồi?
Đơn giản, hai người không nói gì thêm, Thiên Dịch trở mình quay lưng, lại niệm một đoạn thần chú.
Sau khi niệm xong, xung quanh giường dựng thẳng lên tấm màn mỏng trong suốt —— đó là tấm màn bảo vệ.
Thiên Dịch vẫn không yên tâm, khi phía sau lưng mình có con Bạch Hổ thuộc Thú tộc ở đằng sau.
Làm xong những việc này, Thiên Dịch mới nhắm đôi mắt lại, tiến vào mộng đẹp.
Thời điểm nhắm mắt lại, nó nghe được tiếng Bạch Hổ, Bạch Hổ nói: “Này, Tinh Linh, cảm ơn ngươi, ngày mai ta sẽ rời đi.”
……
Ngày hôm sau, lúc Thường Cảnh tỉnh lại, phát hiện phía bên người Thiên Dịch đang ôm eo của mình, bẹp bẹp miệng, khóe miệng nhếch lên, như đang chìm trong mộng đẹp.
Lộ ra nụ cười, Thường Cảnh đưa tay chọt chọt quai hàm đang nhếch lên của Thiên Dịch.
Chọt một chút, mềm mại, hơn nữa nộn nộn, lại chọt một chút, cảm giác tuyệt lắm……
Bị Thường Cảnh quấy rối, rốt cuộc Thiên Dịch bị đánh thức.
Cảm thấy mình đang ôm Thường Cảnh, Thiên Dịch mắc cỡ gương mặt trực tiếp đỏ bừng như trái táo đỏ, ánh mắt cũng không dám đối đầu tầm mắt Thường Cảnh.
“Tiểu Cảnh, xin, xin lỗi, ta không phải cố ý.” Nó cúi đầu, vẻ mặt khẳng định lại đè lên người vợ tương lai của mình, hơn nữa chính mình còn ôm người ta ngủ cả một đêm, cho nên cứ nghĩ rằng Thường Cảnh giận rồi.
Thiên Dịch phản ứng khiến tâm tình Thường Cảnh rất tốt. Tròng mắt màu đen xoay chuyển, Thường Cảnh thu tay về, sau đó cười híp mắt nói: “Thiên Dịch, tại sao cậu lại nói xin lỗi.”
Tựa hồ mỗi buổi sáng đều nhìn thấy viễn cảnh này, điều này làm cho Thường Cảnh như chính mình là lưu manh đang bắt nạt phụ nữ, có điều mỗi lần nhìn Thiên Dịch cúi đầu như cô dâu nhỏ, làm cho tâm tình tiêu cực của y tan biến sạch sẽ.
“…… Dù sao, Tiểu Cảnh là vợ ta, ta sẽ phụ trách.” Nói xong, Thiên Dịch liền trực tiếp nhảy dựng lên, sau đó nhanh chóng bận y phục vào chạy ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng Thiên Dịch nhanh chóng biến mất, Thường Cảnh cười ha ha, đôi mắt híp lại thành trăng lưỡi liềm, còn mặt sau kia có xuất hiện hai chữ, hả, có từng xuất hiện sao?
Chậm rãi từ trong ổ chăn bò dậy, Thường Cảnh đột nhiên cảm giác thấy trong phòng giống như thiếu mất một người.
Đầu nghiêng về một bên, Thường Cảnh nhìn trên giường vốn dĩ có một con Bạch Hổ lười biếng hay nằm úp sấp, hiện tại chỉnh tề, không còn lộn xộn nữa.
Ơ, con Bạch Hổ kia, đã đi đâu rồi?