Thường Cảnh chăm chú nhìn Bony đối diện, thời gian từng phút trôi qua, gió mát từ phía xa thổi đến bay mái tóc dài của y.
Một lúc sau.
Thường Cảnh gật đầu, xoa xoa con nào đó trong lòng ngực tự xưng là Linh Thú ngốc nghếch, xoay người đi trở về.
“Được rồi, sẽ nghe lời mi.”
Bony nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm.
Trở lại nhà ông lão, Thường Cảnh vừa muốn mở cửa tiến vào, lại cảm thấy có bước chân khác thường đang đến đây.
“Bony, mi cảm thấy có chuyện gì đó kỳ quái không.” Y nhìn chung quanh một chút, tấm màn đêm không hề có chút tia sáng, thế nhưng bởi vì đôi mắt đã ở rất lâu trong bóng tối, nên đã sớm thích ứng tình huống như thế này.
Thế là, mặc dù đưa năm ngón tay chìa ra ngoài không thấy gì, Thường Cảnh vẫn ngờ ngợ nhìn thấy cảnh vật xung quanh.
—— bốn phía bọn họ, không biết từ lúc nào, đã tụ tập rất nhiều các thứ không thể xác định, Thường Cảnh cũng không biết đây là cái gì.
“Chết tiệt, là Ung Cùng.” Bony dứt tiếng, một lần nữa liền khôi phục thành dáng vẻ Độc Giác thú uy phong lẫm liệt, “Mau đến ngồi trên lưng ngô.”
“Ung Cùng?” Thường Cảnh nghe thế, gọn gàng vươn mình lên lưng Bony, tay nắm lấy cổ Kỵ Hành thú —— nơi đó có rất nhiều lông, nếu có nắm chặt sẽ không đau.
“Một loại linh thú cấp thấp, bình thường đi theo Bọ Phỉ cùng nhau xuất hiện.” Một bên cảnh giác nhìn xung quanh Ung Cùng tụ tập càng ngày càng nhiều, Bony nhanh chóng phổ cập kiến thức đến Thường Cảnh.
Thường Cảnh như hiểu như không gật gật đầu.
“Bọ Phỉ, là cái gì?” Không biết cái Bọ Phỉ này có giống như y tưởng tượng không nhỉ?
“Ôn Dịch thú, là một loại Linh Thú.”
Thường Cảnh: “……” Đúng là, Ôn Dịch thú là cái gì, nghe có vẻ cao cấp đấy.
Bony móng trước giật giật, ánh mắt lạnh lẽo, “Nắm chặt.”
Thường Cảnh nghe xong, theo bản năng tay dùng lực nắm thật chặt.
Sau đó, Thường Cảnh rất nhanh liền phát hiện, bọn họ đã bay lên, dừng ở giữa không trung, ở trên cao nhìn xuống phía dưới tụ tập khổng lồ bọn Ung Cùng đã vây thành một vòng tròn không thể đếm, cả người y nổi từng trận da gà.
Ung Cùng không biết bay, thậm chí còn không biết nói chuyện, chúng nó chỉ là chủng loại linh thú cấp thấp.
Từ trong lỗ mũi khinh thường hừ một tiếng, Bony hả hê chở Thường Cảnh, đát đát ở trên bầu trời bay tới bay lui xung quanh bọn Ung Cùng, không có nửa điểm khẩn trương tí nào.
Một trận giằng co không xong.
Nhóm Ung Cùng dần dần phát hiện chúng nó với không tới Bony, nguyên cả một vòng tròn chậm rãi tản mác ra bốn phía.
Ban đầu, Thường Cảnh cũng không biết tụi nó muốn làm gì, thế nhưng rất nhanh, mặt y liền biến sắc.
“Bony, ngăn cản chúng nó.” Thường Cảnh thấy rõ ràng vài con Ung Cùng đang áp sát hướng về nhà ông lão ——
Thường Cảnh có một ý nghĩ rất khủng bố.
—— nhóm Ung Cùng này, dự định đối với các gia đình trong thôn khác sẽ làm gì.
“Ngô chỉ cần bảo vệ tốt nhữ là được, còn những người khác, ngô không chịu trách nhiệm bảo vệ.” Đôi mắt Bony có thể nhìn vào ban đêm, cho nên nó thấy những con Ung Cùng đang ùn ùn hướng về các gia đình khác tiến tới, đồng thời bắt đầu có dấu hiệu xâm lấn.
“Bony, đó là những sinh mạng kia mà!” Bony lãnh huyết thờ ơ không động lòng khiến Thường Cảnh rất thất vọng.
“Nhưng mà, nếu ngô cứu bọn họ thì sẽ như thế nào, sinh mệnh Nhân tộc luôn yếu ớt như vậy.” Ngữ khí bình đạm không nhanh không chậm nói.
Sau đó, bọn Ung Cùng hướng về phía các hộ gia đình lũ lượt ào tới, ánh lửa sáng lên, tiếng thét chói tai xen lẫn âm thanh kêu cứu truyền tới ——
Âm thanh xuyên thấu màng tai cắt qua không trung màu đen.
Trong thôn càng ngày càng sáng, Thường Cảnh có thể nhìn thấy từ khoảng cách rất xa.
Đồng thời y lại đứng trên cao, cho nên, y có thể thấy các hộ gia đình rất rõ, thậm chí, y rõ ràng nhìn thấy vô số người bởi vì hoảng sợ mà khuôn mặt vặn vẹo, còn có…… Những người bị thương hoặc tử vong.
Buổi tối yên tĩnh, đã biến mất rồi.
Thường Cảnh dại ra nhìn cách đó không xa đã xảy ra chuyện, trong lòng nổi lên từng cơn buồn nôn —— tay y càng ngày càng dùng sức, đáy mắt trong suốt phản chiếu một thiếu niên ôm một thân thể thành nhân ngồi dưới đất không nhúc nhích, mà bên cạnh bọn họ, hai ba con Ung Cùng đang vây quanh ——
“Bony, ta hỏi mi một lần nữa, mi có nguyện ý ra tay hay không?” Thường Cảnh nghe được mình dùng âm thanh tỉnh táo dị thường mở miệng hỏi.
“Ngô chỉ phụ trách bảo vệ nhữ……” Bony còn chưa nói hết, nó cảm giác sức nặng trên lưng mình biến mất, lập tức nghe được tiếng động rất lớn rơi xuống đất.
……
“Bony, mi không cứu, ta tự mình cứu.” Ngẩng đầu nhìn Kỵ Hành thú vẫn đang ngây ngốc trên không trung, Thường Cảnh đứng lên, hướng về xung quanh đã tụ tập ba, bốn con Ung Cùng vây quanh thiếu niên.
“……” Bony nhìn bóng người Thường Cảnh dị thường quyết đoán, liền trợn mắt ngoác mồm.
Vào lúc này, nó nghe được phía sau nhà truyền đến âm thanh ông lão đã thu nhận giúp đỡ bọn họ.
Hơi nheo mắt, Bony hầm hừ nghĩ: Hừ, Nhân tộc ngu xuẩn, ngươi không cho ta ra tay, ta lại càng muốn ra tay!
Thế là, Kỵ Hành thú cho dù không phát uy, cũng đừng nghĩ nó như con mèo nhỏ —— bởi vì, một khi nó phát uy, uy lực sẽ rất lớn nha.
Vì thế, ông lão được cứu trợ, những con Ung Cùng vây quanh xung quanh ông lão hầu như bị tiêu diệt trong chớp nhoáng.
“Nhân tộc yếu ớt, nhữ nên đứng ngốc tại đây không nên cử động.” Nói xong, căn bản không để ý đến sắc mặt đang kinh ngạc, nó niệm một chuỗi thần chú, xung quanh ông lão hiện
ra một ngọn lửa, ngọn lửa như có trí khôn, chúng nó rất nhanh tạo thành hình vòng tròn, bảo vệ ông lão bên trong vòng lửa.
Rất rõ ràng một lần nữa ông lão lại bị dọa: “……”
Bony quyết định đem ông lão để bên này, xoay người nhanh chóng hướng về Thường Cảnh bay đi, ở nơi đó, Thường Cảnh đã thành công giải quyết một đám Ung Cùng.
Đương nhiên.
Cũng phải trả giá khá đắt —— cánh tay y bị móng vuốt sắc bén của Ung Cùng cào trúng, trong nháy mắt, mùi máu tanh trôi nổi trong không khí.
Như ngửi được hương vị gì đó, vốn bọn Ung Cùng đang giết người xung quanh đột nhiên dừng lại động tác, nương theo mùi hương, từng nhóm từng nhóm hướng về phía Thường Cảnh tới gần.
Bony cái trán nẩy lên thình thịch, nó từ không trung đáp xuống, đứng ở trước mặt Thường Cảnh, đôi mắt ác liệt nhìn xung quanh tụ tập đám Ung Cùng.
Miệng không khách khí quay về hướng Thường Cảnh mắng một trận, “Nhữ đúng là Nhân tộc ngu ngốc, nhữ không biết thân thể nhữ có bao nhiêu bất đồng sao, sao lại có thể để mình bị thương tùy tiện thế này!”
Thường Cảnh hoàn toàn không rõ vì sao: “……”
“Hả? Có cái gì không giống sao? Đều có máu đỏ giống nhau mà.” Giơ lên cánh tay mình đã bị thương, vết thương tuy rằng không sâu, thế nhưng vẫn thấy rõ máu thịt bầy nhầy.
Thật kinh tởm, Thường Cảnh nghĩ vậy.
“Ngớ ngẩn!” Bony giơ chân, “Nhanh chóng sử dụng linh lực chữa trị chữa khỏi vết thương đi.”
Nếu cứ để mùi máu tươi phiêu tán khắp nơi, không biết sẽ đưa đến những thứ gì nữa.
“Ờ.” Không hiểu vì sao thoáng nhìn qua Bony, có điều Thường Cảnh vẫn ngoan ngoãn đem vết thương của mình chữa trị, đợi đến khi vết thương máu thịt bầy nhầy dần dần nhỏ đi rồi khép lại không còn dấu vết, y mới mở đôi mắt ra.
“What, sao lại nhiều như thế này!” Thường Cảnh trợn tròn đôi mắt.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy đám Ung Cùng ba tầng bên trong ba tầng bên ngoài vây quanh bọn họ, không cần phải đáng sợ như thế chứ…… Má ơi, suýt chút nữa dọa y đái ra quần rồi.
“Còn không phải do nhữ sao.” Bony hầm hừ mở miệng.
“…… Liên quan gì tới ta.” Thường Cảnh sờ sờ mũi, “Chẳng lẽ mi muốn ta thấy chết không cứu sao, hơn nữa mi không nhìn thấy mặt thiếu niên kia ư, chỉ mới mười mấy tuổi thôi mà.”
“Ngô chỉ phụ trách bảo vệ nhữ, phải để ngô nói bao nhiêu lần nhữ mới hiểu đây!” Bony dậm chân, tuy rằng tức giận, thế nhưng Bony vẫn rất chăm chú chú ý bọn Ung Cùng bốn phía, chỉ cần chúng nó hơi động, nó sẽ kéo Thường Cảnh chạy ngay.
“……” Thường Cảnh cảm giác mình không nên đứng trước mặt Kỵ Hành thú cãi vã về vấn đề ‘cứu hay không cứu’.
Bởi vì, không cần thiết —— bọn họ không phải người cùng thế giới, Thường Cảnh phải thừa nhận điểm này.
Dừng lại trong chớp mắt, Bony còn có chút kỳ quái, có điều thật đúng lúc, Thường Cảnh không còn nói lảm nhảm nữa, sẽ không phân tán đi sự chú ý của nó.
Vòng vây càng ngày càng nhỏ, chuyện này có ý nghĩa là, bọn Ung Cùng càng ngày càng tới gần bọn họ.
Thường Cảnh nhíu mày, đôi mắt duy trì cảnh giác nhìn con thú tròn vo ngay trước mặt —— thế nhưng vẫn ngại xem trực tiếp, bởi vì, nó quá xấu.
“Này, Bony, có nắm chắc phần thắng không?” Đàn Ung Cùng lít nha lít nhít xem ra đồ sộ cực kỳ…… Nói thật, Thường Cảnh đã cảm thấy kinh tởm không thể kinh tởm hơn.
Trong lòng đã có một đám thảo nê mã chạy như bay để lại hàng chữ to: Ta năm ngoái vừa mới mua một cái đồng hồ……
“Nhữ quá coi thường ngô rồi, chỉ là bọn Ung Cùng, ngô còn không thèm để trong mắt.” Ngẩng đầu, ưỡn ngực, Bony nâng đầu thật cao, dáng vẻ kia, kiêu ngạo lại hả hê.
“Có nghĩa là, chúng ta có thể thắng?” Thường Cảnh đôi mắt sáng lên.
“…… Nhân tộc ngớ ngẩn, nhiều Ung Cùng như vậy, một con thú như ngô làm sao có thể thắng!” Đuôi dựng thẳng lên trời, Bony rống to.
Thường Cảnh: “……” Thế thì mày hả hê cái gì, lãng phí nãy giờ tao ngưỡng mộ mày.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Thường Cảnh nhìn đàn Ung Cùng cách bọn họ không tới ba mét, trong lòng lo lắng vô cùng.
Thiên Dịch, cậu đi đâu vậy, nếu cậu không về sẽ không còn gặp được tôi nữa!!!
Ý nghĩ như vậy vừa mới tuôn ra, Thường Cảnh liền đem nó vứt đi.
Nhiều Ung Cùng như vậy, cho dù có thêm Thiên Dịch, cũng không nhất định sẽ thắng……
Ánh mắt phức tạp thoáng nhìn thiếu niên vừa nãy y mới vừa cứu, không biết nên nói cái gì.