CHƯƠNG 46: DƯỠNG ĐỊCH VI HOẠN
Editor: Luna Huang
Lúc này, trong đình vang lên thanh âm xao động, “Nóng trẫm nóng quá!”
Vừa nghe thanh âm này, Nhu phi liền có chút hoảng, “Mau, mau đưa người vào trong!”
Thị vệ kia vừa nhìn Dạ Mộc bên này không bắt được, trước hết đưa cái tiểu cô nương kia kia vào trong đình, ai biết hắn còn chưa đến gần, hoàng đế từ trong đình vọt ra, hơn nữa búi tóc tán loạn, gương mặt đỏ bừng, như vậy, thật giống như uống nhiều nên say khướt!
Vừa nhìn thấy tiểu cô nương, hai mắt hoàng đế sáng ngời, không nói hai lời nhào đến, mà nữ hài kia bị dọa sợ, cũng không biết tránh, sau đó đã bị hoàng đế cắn trên bờ vai một cái, nhất thời máu chảy như chú!
Nữ hài hét thảm lên, Dạ Mộc thấy một màn như vậy, đột nhiên minh bạch hai thư đồng công chúa lúc trước chết thế nào!
Nữ hài kia vừa kêu vừa thét, muốn tránh thoát lại làm sao cũng không thoát được, máu càng chảy càng nhiều, cứ theo đà này, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Hoàng đế cắn đến cả người máu, thị vệ chung quanh cũng không nghĩ tới sẽ thấy một màn điên cuồng như vậy, đều ngừng lại, thần sắc khác nhau, mà Dạ Mộc nhân cơ hội này, mạnh phá người bảo hộ của hoàng đế, tiến lên cố sức đẩy hoàng đế ra!
Hoàng đế té ngã xuống đất, nữ hài bị hắn bắt được cũng vấp ngã, áo nàng bị xé nát không ít, cả người vết máu loang lổ, trong lòng Dạ Mộc lạnh cả người, vội vàng kéo nàng qua một bên.
Nhu phi phục hồi tinh thần lại, thấy bên kia hoàng đế ngồi dậy trên cỏ, có chút hoảng sợ lui về phía sau, “Các ngươi là chết sao?? Đến hai nữ hài đều không bắt được, còn không mau đưa các nàng cho bệ hạ?”
Dạ Mộc nghe Nhu phi hạ lệnh, trong mắt lóe lên một tia sát ý, nàng tương nhượng mọi cách, địch nhân từng bước ép sát, thật coi nàng dễ khi dễ?
Ngay khi tất cả mọi người tới gần Dạ Mộc, Dạ Mộc vận dụng nội lực không có bao nhiêu của bản thân, ra sức chạy đến chỗ Nhu phi!
Có thị vệ phát hiện ý đồ của nàng, vội vã muốn ngăn, nhưng một khắc kia, tinh thần của Dạ Mộc tập trung cao độ, độ nhạy và lực lượng của cả người đều như gấp bội, thế tiến công dày đặc của đối phương ở trong mắt nàng toàn bộ thả chậm, bất quá trên lưng và cổ tay của nàng vẫn bị trọng trọng đả kích, nhưng bằng vào thân pháp quỷ dị, nàng đột phá trọng trọng phòng thủ, đi tới trước mặt Nhu phi!
Thân ảnh kia quả thực còn nhanh quỷ mị! Nhu phi sợ hết hồn, lui về phía sau muốn chạy trốn, kết quả đạp phải váy của mình, chân mềm nhũn chân mềm nhũn ngã trên mặt đất, vừa vặn dễ cho Dạ Mộc, không thôi lấy độ cao của Nhu phi, nàng thật đúng là dùng thế lực bắt ép không được nàng ta.
“Toàn bộ dừng tay cho ta!” Chủy thủ của Dạ Mộc để trên cổ Nhu phi, những thị vệ kia hai mặt nhìn nhau, quả nhiên ngừng lại.
Nhu phi không nghĩ tới Dạ Mộc dĩ nhiên biết võ, hơn nữa thân thủ còn rất cao, trong lòng chấn hoảng không ngớt! Nhưng không đợi nàng nói cái gì, hoàng đế bên kia thất tha thất thểu đứng lên.
“Nóng quá, trẫm nóng quá!”
Bởi vì nữ hài kia một mực khóc, hoàng đế bị tiếng khóc của nàng hấp dẫn, đi đến chỗ nàng, lúc này, Dạ Mộc mạnh hét lớn một tiếng.
“Bệ hạ, ngươi tìm lộn người!”
Con ngươi đỏ bừng đục đục của hoàng đế nhìn qua, rơi vào trên người Nhu phi, cả người Nhu phi căng thẳng, muốn chạy trốn, nhưng chủy thủ của Dạ Mộc lại để ở cổ nàng! Chủy thủ hơi nghiên bị Dạ Mộc mài dị thường sắc bén, tay khẽ động, trên cổ của Nhu phi chảy máu.
“Bệ hạ, đây, đây mới là nữ nhân của ngươi!”
“Không không! mau, mau hộ giá, hộ giá!” Nhu phi vừa nghe, bưng vết thương của mình hoảng sợ la to đứng lên, nàng còn đang có mang, không qua nổi điên rồ ma sát của hoàng đế a!”
Nhưng thị vệ chung quanh bởi vì kiêng kỵ Dạ Mộc có chủy thủ trong tay, cũng không dám tới gần, dù sao Nhu phi vẫn rất đắc sủng, mà hoàng đế thấy trên người Nhu phi chảy ra máu, hiển nhiên bị kích thích, ngã trái ngã phải đi tới chỗ Nhu phi.
“Nữ nhân trẫm muốn nữ nhân!”
Hắn càng đến gần, để ba hồn của