CHƯƠNG 5: DƯỠNG ĐỊCH VI HOẠN
Editor: Luna Huang
Nàng nói như vậy, người khác đều lộ ra biểu tình “Quả thế”. Bởi nói, tiểu thư làm sao có thể đột nhiên đổi tính tốt với ngươi được, nguyên lai là vì huấn luyện tay chân a.
Bên kia, hơn hai canh giờ, cũng đủ Dạ Lệ có được tin tức Lưu thái úy truyền đến.
Có người nói hoàng đế tối hôm qua từng bí mật triệu kiến một vị thái y, mà vị thái y kia, sáng sớm hôm nay chết bất đắc kỳ tử, nếu là bình thường, tin tức này không coi vào đâu, chiến quốc loạn thế, mạng người không đáng giá tiền nhất, chết một thái y không ai quan tâm, thế nhưng liên hợp một câu “Đế vương bệnh tình nguy kịch” kia của Dạ Mộc, không thể không để người tỉnh ngộ.
Lẽ nào, hoàng đế thực sự sinh trọng bệnh? Không thôi, vì sao phải bí mật xử tử thái y?
Lưu thái úy thiên ân vạn tạ trong thư, nói nếu không phải Dạ Mộc nhận được tin tức, lúc này hắn đã bị động rồi.
Dạ Lệ cũng không có để chuyện này ở trong lòng, hắn quan tâm hơn là hắc y nhân kia là ai, hơn nữa, hắn có chuyện vì sao không nói thẳng mặt, mà là cần Dạ Mộc truyền tin tức? Rốt cuộc có mục đích gì?
Mang theo các loại nghi hoặc và đề phòng, Dạ Lệ kêu Dạ Mộc lên.
Lúc này đây, Dạ Mộc trấn định hơn, người đến là người đến là len lén tới gọi nàng, cẩn thận như vậy, cũng liền ý nghĩa Dạ Lệ không phải tìm nàng qua đó chịu phạt, xem ra nàng thành công rồi, hoàng đế thực sự bệnh nguy, cho nên nàng vui vẻ đi.
“Phụ thân.”
Dạ Mộc cung kính hành lễ, người trong nhà đều rất sợ hắn, trước kia trước kia cũng thế, cho nên nàng giả cũng phải giả sợ hãi.
“Ân.” Trong ánh nến, Dạ Lệ đang xem một tờ văn hàm, thấy nàng nhu thuận, tiếng như hồng chung gọi nàng đứng lên.
“Chuyện ngày hôm nay.” Hắn dừng một chút, quan sát biểu tình của Dạ Mộc, đã thấy vẻ mặt Dạ Mộc bất an chờ đợi nhìn hắn, hắn mới buông lòng nghi ngờ nói.
“Chuyện ngày hôm nay là thật, ngươi làm rất tốt! Đúng lúc nói cho vi phụ biết, nên vi phụ muốn thưởng ngươi! Nói, ngươi muốn cái gì?”
Một tảng đá trong lòng Dạ Mộc rơi xuống đất, làm bộ cao hứng nói, “Phụ thân, có thể giúp người ta thật cao hứng! Mộc nhi không cần ban thưởng, bất quá, nếu như có thể, người có thể ban thưởng ta chút thuốc trị thương tốt nhất không?”
Lông mày rậm của Dạ Lệ vừa nhíu, nghĩ đến chuyện lúc sáng, có chút không vui nói, “Chẳng lẽ là vì tiểu nô lệ kia?”
Dạ Mộc gật đầu, “Đúng! Tên kiệt ngạo khó thuần kia, ta không thuần phục hắn không được, nhưng lại sợ hạ thủ quá ác trực tiếp đánh chết hắn, cho nên muốn đòi chút dược tốt, để hắn chết chậm một chút!”
Vọng Thư Uyển.com
Nàng nói lời này, nhãn thần phi thường tàn nhẫn, hệt như nàng lúc trước, Dạ Lệ thấy thế, hài lòng nở nụ cười, “Được, phụ thân đợi lát nữa cho ngươi mấy bình thuốc trị thương ngự tứ! Đối với loại người không nghe lời này, chính là phải đưa chút lợi hại cho hắn nhìn, ngươi làm rất tốt, giống ta!”
Dạ Mộc cũng ở một bên cười làm lành, trong lòng lại nghĩ, giáo dục hài tử như thế, thảo nào Dạ gia xong đời nhanh như vậy.
Đạt được mục đích, Dạ Lệ nghiêm nghị để nàng nghìn vạn lần không nên tuyên dương chuyện “Hoàng đế bệnh tình nguy kịch” ra ngoài, trong nhà, hắn đã hạ lệnh câm miệng, còn bảo nàng giám sát hai nô lệ, không nên nói chuyện lung tung.
Dạ Mộc đoán, nếu như không phải sợ chết quá nhiều người đưa tới nghi kỵ, Dạ Lệ có thể càng muốn giết chết hết tất cả những người biết chuyện! Bao quát nàng.
Đối mặt người thủ đoạn độc ác như vậy, nàng phải cẩn thận là hơn.
*
Sau khi cầm thuốc trị thương trở về, Dạ Mộc chờ tất cả mọi người ngủ hết, len lén chạy ra ngoài.
Bởi vì sợ bị cao thủ ám sát, Dạ Lệ điều tất cả thủ vệ trong phủ đến chỗ ở của hắn, nên Dạ Mộc muốn làm chút gì, đều thập phần thuận lợi.
Nàng vừa vào nhà lá nô lệ ở, liền nhíu nhíu mày, cái nhà này âm u ẩm ướt không nói, còn có loại vị móc phi thường nặng, người ở tại loại địa phương này, không bệnh cũng nghẹn ra bệnh.
Hết lần này tới lần khác tiểu viện của nàng đầy người ở, xem ra ngày mai phải nghĩ biện pháp, để cho bọn họ ở trắc phòng của nàng.
“A?”
Dạ Mộc vừa tiến đến, Mặc Lâm Uyên liền tỉnh, hắn vừa ra tiếng, Dạ Tiểu Lang cũng tỉnh, “Làm sao vậy?”
Chờ bọn hắn ngồi dậy, liền thấy Dạ Mộc đứng ở cửa, tất cả giật mình.
“Suỵt!” Dạ