CHƯƠNG 52: DƯỠNG ĐỊCH VI HOẠN
Editor: Luna Huang
Trọng tâm câu chuyện đến đây, có chút nói không nỗi nữa, trầm mặc một lát sau, Nghiêm Hứa đột nhiên nói rằng, “Chiêu thức vừa rồi của ngươi rất kỳ quái, ta xem qua rất nhiều bí tịch võ công, thế nhưng chưa thấy qua cái loại phương thức xuất chiêu này của ngươi.”
Nhìn qua hoàn toàn không có mỹ cảm, thế nhưng nhanh chuẩn ngoan, liên kết với nhau, lại có loại mị lực dã tính.
Dạ Mộc sờ sờ quả đấm của mình, “Nga, ngươi nói tán đả a? Ta chính là tùy tiện đánh một chút, đùa giỡn thôi.”
Nghiêm Hứa nghe rồi, lắc đầu, “Ngươi đánh rất tốt, bất quá.”
“Bất quá?”
“Bất quá ngươi có một chiêu thức, tựa hồ không đúng lắm.”
Lúc nói chuyện Nghiêm Hứa đi tới phía sau Dạ Mộc, “Vừa rồi ngưa đá, có một lần khép lại, xoay tròn, lại đá, vị trí này kẽ hở rất lớn.”
Lúc nói chuyện hắn cúi người xuống từ phía sau đỡ Dạ Mộc, Dạ Mộc thấp lùn, dù là hắn khom lưng cũng cao hơn Dạ Mộc một đoạn, nghiêm túc chỉ đạo bộ dáng của nàng, từ xa nhìn lại, như phụ nữ không xê xích bao nhiêu.
Tâm thần của Dạ Mộc khẽ động, sau đó dụng lực lắc đầu, hất ý niệm kỳ quái trong đầu.
“Được rồi được rồi, ta biết ý của ngươi! Ngươi tránh ra, ta đánh lại một lần cho ngươi xem!”
Nghiêm Hứa gật đầu, đứng ở một bên, sau đó xem Dạ Mộc đánh quyền.
Tuổi còn nhỏ như nàng, quyền đả uy vũ sinh uy, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt căng thẳng, nhìn qua thật giống như người lớn cỡ nhỏ, hết lần này tới lần khác nơi nơi lộ ra khả ái, để trên mặt quanh năm bất cẩu ngôn tiếu của hắn, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên.
Dạ Mộc đánh một lần, nhìn Nghiêm Hứa đang cười, nhất thời mất hứng!
“Này, nụ cười của ngươi, là khiêu khích sao? !”
Nàng thừa nhận nàng bây giờ là rất yếu, thế nhưng nàng vừa đánh nghiêm túc như vậy, tại sao có thể người đả kích người thế!
Nghiêm Hứa nhìn nàng một cái, đột nhiên rút bội kiếm trên người mình ra, “Nhìn kỹ, bộ kiếm pháp này phi thường khó có được, ta chỉ dạy một lần.”
Nói xong, hắn ngay trước mặt Dạ Mộc, hoàn hoàn chỉnh chỉnh đem hết chiêu thức hắn từng học từng luyện ra, mặc dù không có mang theo nội lực, thế nhưng kiếm kia lại phá lệ hữu lực.
Dạ Mộc nguyên bản còn đang suy nghĩ, ai cần ngươi dạy! Nhưng là sau đó, nàng dần dần nhìn đến mê, vưu kì kiếm phong cuối mái chung quanh, bầu trời lại hợp thời rơi xuống chút tuyết, niên thiếu mười bảy toàn lực múa kiếm, từng chiêu từng thức, đều phảng phất có hể dung thiên địa thành một khối.
Nhìn ra được, hắn rất nghiêm túc diễn luyện, cũng rất nghiêm túc phát tiết.
Dạ Mộc nguyên bản không có quá nhiều cảm xúc với Nghiêm Hứa bởi vì nàng không muốn dính dáng nhân quả, nên chỉ quan tâm mục đích của chính mình, và tương lại của Mặc Lâm Uyên, mà những người khác, đều bị nàng tận lực không để mắt đến.
Nhưng là bây giờ, nàng khắc sâu cảm thụ được những người này cũng là sinh động, bọn họ cũng có giấc mộng của mình, vui vẻ và phẫn nộ, cùng cũng không có bất đồng.
Sinh động, đây mới là đáng sợ nhất, ý vị này, nàng càng trầm nhập thế giới này, càng không có biện pháp làm người đứng xem, nàng hiện tại, vẫn là bộ đội đặc chủng hiện thời kia sao?
Vọng Thư Uyển.com
Dạ Mộc càng nghĩ trong lòng càng trầm nặng, một bộ kiếm pháp của Nghiêm Hứa còn chưa đánh xong, nàng xoay người, có loại xung động muốn trốn.
Ai biết nàng vừa mới chuyển, một thanh kiếm đâm tới chỗ nữa, Dạ Mộc nghe được kiếm phong, vội vã khom lưng tránh né, kiếm kia trực tiếp đâm rách y phục trên lưng nàng, thân kiếm từ mông nàng dâm xuyên đến sau cổ áo, nàng vị xuyên trên thân kiếm, Nghiêm Hứa một tay nâng lên!
Con mẹ nó! Nàng cũng không phải xiên que! !
“Ngươi muốn đi đâu?” Nghiêm Hứa có điểm sốt ruột, hắn thật vất vả có ý niệm giáo thụ trong đầu, người kia lại còn không hiếu học? Phải biết rằng, thời đại này ai có chút có vũ kỹ không phải cất giấu đi chứ, nàng lại còn dám chạy?
Dạ Mộc dùng dụng cả tay chân cào loạn trên không trung, nàng cho tới bây giờ không nghĩ bản thân có một ngày sẽ bị người xuyên trên thân kiếm!
“Con mẹ nó! Ngươi tên khốn kiếp, có chuyện không từ từ nói a! Ngươi sẽ không sợ chém trúng ta sao? Có người dùng kiếm như ngươi