Cô cũng biết, mình hát sai rồi, nhưng mà chuyện này phải trách ai.
Nếu anh không cố ý sắp xếp cô vừa nhảy xong đã phải lên sân khấu hát, hơi thở của cô sao có thể trở nên không ổn định như vậy?
Lông mày Lãnh Tử Mặc càng nhăn chặt lại.
Vừa mới ở dưới lầu thông báo sẽ đến khảo sát hiện trường, biết cô diễn
tập ở đây, anh cố ý đến xem, đi tới, đúng lúc gặp cô gặp cô đang hát
trên sân khấu, kết quả chỉ mới nghe được nửa bài, cô liền hát sai hai
âm.
Anh thức suốt một đêm sửa bài hát cho cô, là để cô giẫm đạp/lãng phí như vậy sao?!
Cô còn dám hét lên với anh?
Lãnh Tử Mặc đưa tay, chỉ về phía đám đông khán giả dưới sân khấu.
”Đi xuống!”
”Anh dựa vào cái gì bắt tôi xuống, đây là sân khấu của tôi!” Lạc Tiểu
Thiến đứng yên không nhúc nhích, “Tôi còn chưa hát xong mà!”
Ánh mắt Lãnh Tử Mặc từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô, mặt đầy vẻ giận dữ.
Với trạng thái và cảm xúc của cô lúc này, có cho cô hát lại mười lần, cũng không thể hát tốt được.
”Tiểu Thiến!” Hứa Hạ vội vàng xông lên, giữ chặt cánh tay Lạc Tiểu
Thiến, hướng về phía Lãnh Tử Mặc trưng ra vẻ mặt tươi cười, vừa lôi vừa
kéo Lạc Tiểu Thiến đến góc khuất dưới sân khấu, “Con bé ngốc nghếch này, điên rồi à, không biết anh ta là ai sao, Lãnh Tử Mặc, lão đại/đại
ca/anh cả Đế thị, mình hôm qua xem tin tức mới biết được, EM cũng do anh ta đầu tư, sao cậu lại đối đầu với anh ta!”
Lạc Tiểu Thiến cắn môi không lên tiếng, trong lòng tràn đầy ấm ức không thể nói.
Hứa Hạ nào biết, cô vốn không đối nghịch với Lãnh Tử Mặc, mà là anh ta cố ý nhằm vào cô!
”Lãnh tổng!” Lúc này, Lâm Lạc Thi cũng kịp phản ứng, cười đi lên sân
khấu, “Khiến anh chê cười rồi, bọn họ đều là những học viên lần đầu lên
sấn khấu diễn, rất bình thường...”
Lãnh Tử Mặc không để ý cô, chỉ nhìn thoáng qua Lạc Tiểu Thiến dưới sân khấu một cái, xoay người đi xuống.
Lâm Lạc Thi vội vàng đưa tiễn, đạo diễn cùng phó đạo diễn đang bận bịu
trong hội trường cũng vui vẻ chạy đến, như sao vây quanh trăng sáng,
tiễn anh rời hội trường đến tận cửa lớn.
Dưới sân khấu, trên mặt Thẩm Tâm Di là vẻ hả hê.
Lần đầu tiên lên sân
khấu đã bị ông chủ mắng, Lạc Tiểu Thiến, tiền đồ của cô thật đáng lo ngại!
Một lúc sau, Lâm Lạc Thi lần nữa hất cằm trở lại.
”Người tiếp theo, tiếp tục!”
...
...
Chờ đến lúc lần diễn tập thứ tư kết thúc, đã hơn chín giờ tối, cuối cùng sếp cũng đồng ý thả cho về.
Lạc Tiểu Thiến đeo giỏ trên lưng ngồi cùng Hứa Hạ trên xe buýt, di động
trong giỏ vo ve kêu nhỏ, cô lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị rõ ràng là số của của Lục Hạo.
”Ai da!” Hứa Hạ thấy cô không bắt máy, tò mò chồm qua, nhìn đến dãy số
kia thì sắc mặt lập tức thay đổi, đưa tay bấm tắt máy, “Tên đê tiện/hèn
hạ này, còn dám gọi cho cậu, đừng để ý đến hắn!”
Màn hình hiển thị, 25 cuộc gọi nhỡ.
Lạc Tiểu Thiến, mở nhật ký cuộc gọi ra kiểm tra, vậy nhưng toàn bộ đều là Lục Hạo gọi.
Ngoài ra, còn có hai tin nhắn, trong đó một tin đến từ “Bạo chúa” -------- Lãnh Tử Mặc.
Cô kiểm tra tin nhắn, đúng là phong cách của anh ta, chỉ qua loa có tám
chữ ------- “Tập luyện xong trở về ngay l!”, có điều, lần này thêm một
dấu chấm than, như là biểu thị sự tức giận và bực mình của anh.
Tin nhắn khác còn lại là chủ cho thuê nhà nhắn lại, bảo cô đêm nay cần phải về một chuyến, có việc gấp.
Nhìn thấy Lục Hạo lại gọi đến nữa, cô trực tiếp tắt máy.
Tiền thuê nhà đã sớm đóng xong, chủ nhà tìm cô, không biết có việc gì?
Trong lòng khó hiểu, mắt thấy siêu thị quen thuộc bên ngoài, Lạc Tiểu
Thiến vội vàng đứng lên, “Bác tài, phiền bác dừng một chút ở ngã tư/giao lộ phía trước!”
...
...