Dù sao, các ký giả cũng hiểu rõ tính tình của hắn, nên bọn họ chỉ chụp sơ vài tấm ảnh, rồi sau đó sẽ bao vây Tần Lam và
những diễn viên còn lại.
Nhưng lần này mọi chuyện xảy ra lại khác xa những gì hắn tính toán, bọn ký giả lại tỏ vẻ rất hứng thú với hắn.
“Lãnh tiên sinh, về việc của Lạc tiểu thư gặp riêng thành phần cao cấp của tập đoàn Á Thị ngài có ý kiến gì không?”
“Đúng vậy, Lãnh tiên sinh, mới đây công ty ngài còn ra chủ ý
phát hành đĩa đơn cho cô ấy, mà lúc này đây cô ấy lại có Scandal tình cảm với thành phần cao cấp của Á thị, có phải nói lên rằng cô ấy
vẫn chưa ký hợp đồng với Đế Thị không?”
…
Lạc Tiểu Thiến gặp riêng thành phần cao cấp của Á thị?
Scandal tình ái?
Lãnh Mặc nhíu mày, nhịp chân cũng hơi chậm lại.
Lúc này, mọi người đã đi đến cửa ra, nhóm ký giả chộp lấy thời cơ bao vây hắn lại, nhân viên bảo vệ phía sau thấy tình hình
không ổn, vội vàng tiến lên ngăn đám ký giả khỏi hắn.
Không một chút để ý đến những câu hỏi của mọi ngươi, dưới sự
ngăn cách của nhân viên bảo vệ Lãnh Tử Mặc một đường thẳng tấp
ra ngoài, ngồi vào xe ô tô đã chờ sẵn.
Hắn vừa ngồi xuống xe, điện thoại của Ngãi Lâm vang lên.
“Lãnh tổng, tiêu đề của trang đầu tờ báo giải trí, ngài nhìn qua một chút!“.
“Lạc Tiểu Thiến?” Hắn lạnh giọng hỏi.
“Dạ, vâng, tôi cũng vừa mới biết được!”
Lãnh Mặc lập tức cúp điện thoại, gõ tìm vào trang tin tức.
Quả nhiên, trang đầu báo giải trí có đăng một tấm hình.
Nội dung tấm ảnh là một nam một nữ đang ôm nhau, nữ chính là Lạc Tiểu
Thiến, còn nam chính là tên đàn ông mơ tưởng đem Lạc Tiểu Thiến đi mà
hắn đã từng gặp qua.
Quét mắt một vòng đến nội dung phía dưới, ngón tay đang cầm
điện thoại của Lãnh Tử Mặc siết chặt lại, phát ra tiếng khớp xương
răng rắc.
“Lạc Tiểu Thiến”!
......
......
Trong toilet của khách sạn.
Lạc Tiểu Thiến tắt vòi nước, dùng khăn lau đi những giọt nước
động trên gương mặt, bất giác nghe được tiếng âm thanh nhỏ ngoài cửa, giống như có người đang mở cửa.
Cô nổi lên nghi ngờ, kéo cửa phòng vệ sinh ra, thì chạm mặt Lý
tổng vừa cùng ăn cơm ban nãy đang hiên ngang khệnh khạng đi vào.
Sắc mặt của Lạc Tiểu Thiến biến sắc, lập tức lạnh giọng chất vấn, “Tại sao ngài lại vào đây“.
“Tôi ư?”, Lý tổng giơ ngón tay chỉ vào mũi hắn, giọng điệu tràn
đầy đắc ý, kết hợp vẻ mặt vô cùng dữ tợn hung ác.
“Khách sạn này đều là của tôi, tại sao
tôi lại không vào được
chứ, tôi nói cô nghe này Lạc Tiểu Thiến, ở cái đất này, không nơi
nào mà Lý Đức Phú tôi không đặt chân vào được, đêm nay, cô
thích hay không đều phải hầu hạ đại gia đây thỏa đáng, hiểu
chưa?”
“Ông lập tức biến đi, nếu không tôi sẽ báo công an!”, Lạc Tiểu Thiến lên giọng.
“Báo công an?”, Lý Đức Phú cười lớn, “Cô không cần phí sức, cục trưởng cục công an mà có mặt ở đây cũng phải nể mặt gọi một
tiếng anh Lý, nếu cô không tin có thể lấy điện thoại của tôi mà
gọi.”
Vừa nói vừa tiến tới phía trước, hắn tùy ý cởi bỏ áo khoác
mặc trên người, bàn tay thô to chậm rãi hướng tới eo cô nắm
lấy.
“Nào nào, ngoan, anh Lý đây luôn biết thương hoa tiếc ngọc, yên
tâm hôm nay anh Lý sẽ nhẹ nhàng không làm cưng đau đâu.”
“Buông tay”!, Lạc Tiểu Thiến quăng cho hắn một cái bạt tai, xoay
người túm ngay lấy túi xách trên bồn rửa tay, bỏ luôn cái áo
khoác, chạy ngay ra cửa.
Không ngờ, bên ngoài cánh cửa là hai tên vệ sĩ cao lớn đứng chặn ở đấy, trực tiếp bất lấy cánh tay của cô.
“Cứu…”
Vừa hô lên một tiếng, thì một trong số vệ sĩ đã nhanh tay che miệng cô lại, cô lập tức cắn chặt tay đối phương.
“Bốp!”
Một cái tát in ngay trên gương mặt cô, ngay lập tức một mảnh sao
sáng hiện ra trước mắt Lạc Tiểu Thiến, một dòng máu từ mũi cô chảy ra, thân người gần như muốn ngất đi.
Thân thể cô bị hai người đàn ông nhấc lên, quăng mạnh lên chiếc
giường, tay và chân đều bị giữ chặt, tạo ra tư thế hình chữ
đại, nhục nhã vô cùng.