Mưa to gió lớn từng tạt thẳng vào người,thật lạnh!
Lạc Tiểu Thiến rùng mình một cái, cảm thấy nhiệt độ toàn thân bị
rút đi nhanh chóng, bàn tay cô cố gắng nắm chặt thanh cửa sổ,
không để bị tuột tay.
“Lạc Tiểu Thiến, mày có thể........mày có thể mà!
Tự an ủi mình trong lòng, cô quay sang, xuyên qua mái tóc bị mưa xối
ướt sũng, nhìn chỗ cửa sổ chống trộm, cẩn thận duỗi ngón chân qua.
Một lần, lại một lần, vẫn thiếu một chút.
Không còn cách nào, cô chỉ có thể buông lỏng bàn tay đang nắm bệ cửa sổ, ngay lúc cô sắp kiệt sức, ngón chân của cô cũng đặt lên được cửa sổ
chống trộm, giẫm cả bàn chân lên, cô thở dốc, cắn chặt răng, tay lần lần bệ của sổ, di chuyển từng chút từng chút một.
Cuối cùng, toàn bộ bàn chân cô cũng đặt được lên cửa sổ chống trộm.
Chỉ cần cô tiếp tục hướng xuống dưới, giẫm lên cửa sổ chống trộm tầng
một thì có thể chạy trốn xuống ngõ nhỏ dưới lầu, đứng trên cửa sổ chống
trộm thở dốc một lát, Lạc Tiểu Thiến lại một lần nữa khom người xuống.
Trong gian phòng, tay sai của Lý Đức Phú đưa tiền vào.
Nhận lấy tiền tùy tiện ném lên bàn, Lý Đức Phú nhíu mày đi đến ngoài cửa phòng tắm.
“Này, cô tắm xong chưa hả?”
Bên trong không một tiếng trả lời, chỉ có tiếng nước chảy, xen lẫn tiếng mưa mờ nhạt.
Hắn ta chộp ngay nắm đấm cửa, vặn xoay, nhưng không thể mở ra.
“Lạc Tiểu Thiến, cô đừng ngây thơ chơi trò giả chết với tôi, lên tiếng mau!”, Lý Đức Phúc thô lỗ đập cửa, bên trong vẫn không có tiếng đáp trả nào.
“Ông chủ”, tên tay sai đến đưa tiền đứng ở phía sau hắn lên tiếng.
“Ngài tránh ra!.”
Lý Đức Phú vội né người qua, tên vệ sĩ lùi về phía sau hai
bước, đột nhiên giơ chân đạp thật mạnh vào cánh cửa đang đóng
chặt, một tiếng vang lớn, cửa phòng tắm trực tiếp bị đá văng.
Giày của Lạc Tiểu Thiến để trên bồn cầu, vòi nước cùng vòi sen
đều được mở, túi xách và người lại chẳng thấy đâu.
Tên tay sai bước vào phòng tắm, giẫm chân lên bồn cầu, nhìn thấy bóng dáng đang bò xuống tầng 1 của Lạc Tiểu Thiến, hắn ta lớn giọng
báo ngay tình hình.
“Ông chủ, cô ta muốn chạy”
“Khốn kiếp! con điếm thối tha, dám trêu đùa ông!”, Lý Đức Phú lập tức thay đổi sắc mặt, tức giận rống,“Túm nó về đây cho tao, đêm
nay tao không xử lý con
ranh này thì mẹ nó tao không phải họ Lý!“.
Cửa sổ này quá nhỏ, tên tay sai thân mình vạm vỡ không thể nào
leo qua được, vì vậy bọn hắn lập tức nhảy xuống khỏi bồn cầu,
chạy ra ngoài kêu thêm đồng bọn tiến về phía cầu thang.
Lý Đức Phú trở về phòng ngủ một lần lữa, mở cửa sổ, ánh mắt
nhìn về phía Lạc Tiểu Thiến đang cẩn thận từng bước bò
xuống, hắn ta tóm ngay ly thủy tinh trên bàn ném mạnh về phía
cô.
Chiếc ly va đập vào cửa sổ chống trộm, vỡ nát.
Tuy rằng không trúng người Lạc Tiểu Thiến, nhưng tác động mạnh
đến tinh thần đang căng thẳng của cô, Lạc Tiểu Thiến trượt chân, cả người ngã thẳng xuống dưới.
Cũng may là, cô đã sắp leo tới tầng trệt, khi ngã xuống không gây
nên vết thương, chỉ có mọi thứ trong túi xách bị rơi ra vãi đầy
trên mặt đất.
Mặc kệ các vết thương trên cánh tay cùng đầu gối, Lạc Tiểu
Thiến nhanh chóng đứng lên, nhặt lấy ví tiền, đúng lúc này, điện
thoại vang lên tiếng kêu sắc nhọn.
Trong đêm mưa ở một ngõ nhỏ tối tăm,ánh sáng từ màn hình điện
thoại hiện lên vô cùng chíu mắt, trên màn hình nhấp nháy hai chữ.
“Bạo quân“.
Là Lãnh Tử Mặc!
“Con ranh chết tiệt, mày đợi đấy”!,
Nhìn Lạc Tiểu Thiến đứng lên, Lý Đức Phú gầm lên giận dữ, hắn ta tiếp tục ném theo những chiếc ly khác xuống.
Hai tay chống lên mặt đất, Lạc Tiểu Thiến từ từ đứng dậy, một bên nhấn phím trả lời, một bên cô gắng sức chạy thẳng về
phía trước.
“Cô đang ở đâu?”