“Khốn kiếp!” Lãnh Lân hướng về phía Lãnh Tử Duệ chạy mắng nhỏ một tiếng
rồi xoay người trở về, khi nhìn về phía mộ thì vẻ mặt đã trở nên nhu
hòa, “Thi Nhân à, tính tình của anh xem ra là thật sự không sửa được!”
Cúi người xuống, ông cẩn thận thu dọn mấy cọng cỏ còn sót, ném vào
thùng rác đằng xa, sau đó liền đi tới trước bia mộ ngồi xổm xuống, ngón
tay với nhiều vết chai sau bao nhiêu năm cầm súng lại dịu dàng xoa nhẹ
tấm bia.
“Vừa rồi em có nhìn thấy không, nó thật sự mang cô bé kia đến đây?”
“Thằng nhóc Tử Duệ kia phân tích hình như cũng rất có lý, nói không chừng, thằng bé này là thật lòng động tâm.”
“Chờ anh nhìn các con đều thành gia lập nghiệp, anh cũng có thể yên
tâm mà đi gặp em, nhiều năm như vậy để em lẻ loi một mình là lỗi của
anh.”
...
Sau mỗi câu nói, ông đều ngừng lại trong chốc lát.
Tựa hồ như không phải một người đang độc xướng, mà là đang tâm sự cùng người vợ quá cố.
Người tung hoành quân đội, tướng quân già nhiều năm chinh chiến trên
lưng ngựa, thân là thượng tướng tướng quân, mà giờ phút này trên người
hoàn toàn không có nửa điểm khí phách, có chăng chỉ là nhu tình vô hạn.
...
...
Lúc xe chạy đến Bắc Đái Hà đang là lúc hoàng hôn, sau khi chạy xuống xa lộ, Lãnh Tử Mặc thả chậm tốc độ xe.
Xem Lạc Tiểu Thiến dán sát cửa kính của xe ngắm nhìn biển rộng phía xa xa, anh rất săn sóc mà hạ cửa kiếng xuống.
Gió, liền thổi vào bên trong xe.
Lạc Tiểu Thiến nheo mắt lại, hít vào thật sâu.
Cô ngửi được một mùi nhàn nhạt, đó là hương vị của biển, hương vị quê hương mà cô quen thuộc.
Đem khuỷu tay phải gác lên cửa kính xe, Lạc Tiểu Thiến đưa mặt hơi
vươn ra ngoài cửa sổ xe, tham lam hít một hơi thật dài, tuy rằng nơi này cũng không phải quê cô, nhưng mùi vị này thật sự rất giống. Đang là
buổi hoàng hôn, gió thổi mái tóc dài của cô bay lên thật cao, ánh mặt
trời chiều vàng chiếu lên gương mặt cô, cô vốn có nước da trắng, ở dưới
ánh mặt trời gần như trong suốt trông giống như dược bọc một lớp hào
quang.
Này mắt, này môi, này vầng trán sáng bóng, này chiếc mũi hơi nhếch … Không chỗ nào không đẹp!
Lãnh Tử Mặc ngẫu nhiên quay mặt, trong nháy mắt liền thất thần.
Đối diện có xe chạy tới nhấn còi nhắc nhở, anh mới hồi phục
tinh thần
lại, khẽ nhấn phanh lại giảm tốc độ xe, đem xe quẹo vào phía bên phải
giao lộ, dọc theo bờ biển chạy một đoạn đường, Lãnh Tử Mặc một lần nữa
nâng cửa kính xe lên, quẹo vào khu biệt thự.
Sau khi vào cửa, Lãnh Tử Mặc dừng xe, quản lý biệt thự đã sớm chờ ở cửa, cung kính đem chìa khóa đưa tới.
Lãnh Tử Mặc dừng lại, đem kiếng xe bên mình hạ xuống một khoảng nhỏ,
đưa tay tiếp nhận chìa khóa cửa, sau khi nói “Cám ơn” cho phải lễ liền
lập tức nâng cửa kính xe lên, đem xe chạy vào tiểu khu.
Bên trong tiểu khu, ngôi làng cổ kính lâu năm, mơ hồ có thể thấy được những nóc nhà được lộ ra từ những tán lá xanh mướt.
sống lâu lên lão làng, nóc nhà theo cây xanh trong lộ ra một góc manh mối.
Đây là một khu biệt thự xa hoa, biệt thự thiết kế rất chú trọng tính
riêng tư, mỗi ngôi biệt thự đều cách nhau khoảng cách rất xa, đồng thời
mỗi nhà đều có được bờ cát riêng.
Dùng khóa tự động mở cửa, Lãnh Tử Mặc trực tiếp đem xe lái vào gara.
Lạc Tiểu Thiến lập tức liền mở cửa xe đi xuống.
“Cửa bên kia, thông ra hướng bờ cát!”
Lãnh Tử Mặc xuống xe phía sau cô, đưa tay chỉ hướng cánh cửa có dải lụa mỏng buông chạm đất.
“Cám ơn!”
Lạc Tiểu Thiến liền lập tức chạy tới đẩy cửa ra, quả nhiên, biển gió đập vào mặt.
“Biển rộng ơi, tôi đã về rồi!”
Hoan hô một tiếng, Lạc Tiểu Thiến lập tức liền chạy tới đón từng cơn sóng biển.
Lãnh Tử Mặc đi tới đứng tựa ở cửa, nhìn thấy cô giang hai tay chạy đi liền vội vàng nhắc nhở.
“Nước lạnh, đừng xuống nước!”