Tay cô chỉ mềm nhẹ lướt qua mặt, ôn nhu như thế, tốt đẹp đến như thế.
Anh đột nhiên rất muốn ôm cô!
“Đừng nhúc nhích!” Chú ý tới khóe mắt của anh dính hạt cát, Lạc Tiểu
Thiến đưa mặt lại gần, chu môi cẩn thận thổi, xác định cát rớt hết mới
thở phào nhẹ nhõm, “Tốt lắm, có thể cử động rồi.”
Cô vừa dứt lời, thân mình đã bị anh ôm lấy, dán vào thân thể anh.
Lạc Tiểu Thiến giật mình ngẩng mặt lên, đón nhận ánh mắt anh.
Trong tầm mắt của anh có cảm xúc nóng rực, khác với những lúc anh ôm
cô trước đây, đó là một loại cảm xúc như muốn thiêu cháy tim cô.
Cô đột nhiên cảm thấy ngực thắt lại, trái tim đập mạnh, liền ngay cả hô hấp tựa như cũng có chút gấp rút lên.
Đưa tay ôm lấy cô, Lãnh Tử Mặc chậm rãi kéo cô sát vào.
Hai đôi môi, lập tức gắn liền một chỗ.
Oành!
Một tiếng vang nặng nề xuất hiện, thức ăn đã nướng lâu rồi, vốn đã
chín, lại để thêm hơn nửa canh giờ nướng, cây gỗ xiên thịt làm sao còn
chịu được, lập tức bốc cháy, thịt xâu lập tức rớt ra, rơi xuống lớp than lửa phía dưới, lập tức bốc cháy lên.
Hai người đều lắp bắp kinh hãi, cùng lúc quay nhìn về hướng phát ra âm thanh âm.
“Nha, rơi hết rồi!”
Lạc Tiểu Thiến hốt hoảng từ trong ngực anh tránh ra, muốn chạy về phía vỉ nướng.
“Để anh.”
Lãnh Tử Mặc kéo cánh tay cô lại, tự mình bước qua trước, thu hồi xâu
thịt cùng lạp xườn đã muốn nướng thành cháy sém, vừa rồi chỉ lo cùng cô
nghiên cứu lều trại, ngay cả thịt nướng anh đều quên.
Đem những đồ đó quăng vào thùng rác, Lãnh Tử Mặc mang thịt nướng xong
lúc trước, đun nóng lại rồi bỏ lên đĩa đưa đến trước mặt Lạc Tiểu Thiến.
“Ăn đi.”
Lạc Tiểu Thiến cầm lên một xâu thịt nướng, không khách khí cắn một
cái, lập tức liền khen không dứt lời, “Không thể tin được, anh cũng có
thiên phú nấu ăn lắm nha.”
“Là em đang đói phải không?” Lãnh Tử Mặc cười, xoay người kéo bàn lại.
“Không phải mà, là ăn ngon thật ạ.” Lạc Tiểu Thiến nhai thịt nướng,
xem trên bàn và chung quanh một chút, cũng không có phát hiện những đồ
nướng khác, lập tức đã đem đĩa thịt đưa đến trước mặt
hắn, “Anh cũng ăn
đi.”
“Em ăn trước, anh đi lấy bánh mì lại đây nướng.”
Vốn chuẩn bị đầy đủ thịt nướng, bây giờ chỉ một nửa, làm sao mà đủ hai người ăn.
“Như vậy sao được, anh là con trai nha, chỉ ăn bánh làm sao ăn đủ no, cùng em ăn đi” Lạc Tiểu Thiến ngăn anh lại.
“Anh giảm cân.” Lãnh Tử Mặc nói.
Anh giảm cân, hắn dáng người của anh hoàn toàn đúng tiêu chuẩn, còn giảm cân cái gì, ai mà tin!
“Thế à!” Lạc Tiểu Thiến cố ý lộ ra vẻ mặt vẻ thống khổ, “Anh đây là bán muối hả?”
Không thể nào, Lãnh Tử Mặc nghi ngờ nhìn về xâu thịt trong tay cô, “Mặn lắm à?”
“Không tin, anh tự thử đi!” Lạc Tiểu Thiến giơ tay đem xâu thịt đưa đến bên miệng anh.
Lãnh Tử Mặc há mồm cắn một cái, thưởng thức trong miệng, không mặn
không nhạt, rất vừa vặn. Nhìn đáy mắt tiểu nha đầu đầy ý cười giảo hoạt, anh nháy mắt liền tỉnh ngộ, đây chỉ là thủ đoạn nhỏ của cô mà thôi.
“Tuyệt đối không mặn.” Hắn cố ý nói.
“Đó là anh cắn miếng nhỏ, ăn cả miếng thử xem!” Lạc Tiểu Thiến nào
biết đâu rằng mình sớm đã bị anh liếc mắt nhìn thấu, vẫn ra sức diễn
trò.
Anh cắn một miếng lớn, nhai nhai, sau đó kêu lên, “A, thật sự mặn quá!”
Lần này, ngược lại đến phiên Lạc Tiểu Thiến nghi ngờ.
Rõ ràng mình chọn xâu nhìn ngon nhất cho anh nha, nhìn vẻ mặt thống khổ trên mặt anh, cô cầm lấy xâu thịt cắn.
“Ha ha...”
Thấy cô trúng kế, Lãnh Tử Mặc bật cười to.