Ra khỏi phòng ngủ, Lãnh Tử mặc nhanh đi xuống lầu.
Đáng chết chính là, đồ của Lạc Tiểu Thiến cô không chỗ nào không có.
Trên ti vi, là tấm hình của cô.
Trong tủ giày, có đôi dép heo con của cô.
…
Từ trên lầu đến dưới lầu, từ phòng khách đến cửa sảnh… Ngay cả trong lòng anh, nơi nơi đều có hình bóng của cô tồn tại.
Thậm chí khi anh kéo cửa phòng ra, đều sẽ nghĩ đến, cô lại để quên chìa khóa của mình ở ngoài cửa.
“Chờ tôi trở về, tôi nhất định sẽ đuổi em đi!”
Cắn răng, anh đóng sập cửa lại.
Muốn đem hình bóng cô từ trong lòng đuổi đi hoàn toàn, như vậy liệu sẽ không còn đau?
Kéo vali hành lý vào thang máy, nhìn vách tường thang máy hiện lên cái bóng của chính mình, anh lại thấy cô một lần nữa.
Lúc này, cô đang mặc bộ đồ thoải mái ở nhà, khoanh chân đứng trong thang máy, bởi vì gặp lạnh, ngón chân trắng như tuyết khẽ cong lại, nhìn anh
mím môi cười: “Em tới để tiễn anh, thuận tiện hỏi một câu!”
“Đáng chết!”
Lãnh Tử Mặc đột nhiên nâng tay, đánh một quyền vào vách tường thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Phía sau cầu thang an toàn không xa, Lạc Tiểu Thiến dựa vai vào tường,
nước mắt từ trên mặt chảy xuống, lướt qua gò má, nhỏ từng giọt xuống sàn nhà.
Đang chạy thẳng lên lầu, lúc cô chuẩn bị mở cửa thì nghe thấy tiếng bước chân của anh.
Nghe được câu nói “Đáng chết!” đầy tức giận vô tận kia của anh, cô thật
sự không có đủ can đảm đối mặt với Lãnh Tử Mặc, liền hoảng hốt núp sau
cánh cửa cầu thang an toàn.
Kết quả, lại nghe thấy câu nói kia của anh.
Anh muốn đuổi cô đi.
Nghĩ đến việc này, dường như cô không có cách nào thở được.
Tuy trong lòng cô hiểu rõ, kết quả như vậy dù là đối với anh hay cô đều ổn thỏa, nhưng vẫn không kiềm được mà cảm thấy đau xót.
Đứng sau cửa cầu thang an toàn một hồi lâu, nhìn máy mật mã hiện lên trên cửa, tầm mắt cô lại trở nên mơ hồ.
090512, nhập mật mã vào, nghe thấy tiếng vang nhỏ quen thuộc, Lạc Tiểu Thiến hít một hơi thật sâu, chậm rãi đẩy cửa đi vào.
Cô nhìn vào phòng bếp, liền sẽ thấy một thân ảnh cao lớn đang mang tạp
đề.
Chuyển hướng qua phòng khách, lại thấy bộ dạng anh và cô cùng dây dưa trên ghế sofa.
Cô lên lầu, đẩy cửa phòng luyện tập bước vào.
Trong một góc phòng luyện tập, cô còn rất nhiều đồ đang trong trạng thái đóng gói, buổi tối gần như rất bận, đến mức thời gian thu dọn cô cũng
không có, cũng tốt thôi, giờ thì không cần nữa rồi.
Ánh mắt chạm vào cây thước gỗ bên cạnh, cô khom người nhặt lên, để trên một cái bàn nhỏ.
Bỏ qua hành lý, cô đi vào phòng ngủ.
Trong phòng, vẫn còn mùi hương chocolate thanh đạm, chính là hương vị mà anh thích nhất.
Cô cố gắng tránh nhìn về phía giường lớn, nhưng ở trong phòng này, có
quá nhiều kỷ niệm, cho dù cô không nhìn, vẫn sẽ nghĩ tới mà thôi.
Chán nản kéo tủ quần áo ra, thấy đồ đạc loạn hết cả, toàn thân lại đờ ra.
Người đàn ông này, làm gì cũng luôn gọn gàng ngăn nắp, thế nhưng sao lại để tủ quần áo lộn xộn như vậy, rõ ràng là tâm trạng đang vô cùng không
tốt.
Khom người xuống, Lạc Tiểu Thiến mang từng bộ quần áo đã rơi xuống treo lên giá lần nữa.
Quần áo của anh, hầu như đều mang sắc màu tối, y phục của cô thiên về rực rỡ. Hai loại y phục đối lập với nhau hoàn toàn.
Cô lấy từ trong túi xách ra một chiếc áo T-shirt rẻ tiền, đặt sát bên bộ âu phục đắt tiền được đặt may ở Pháp của anh…
“Lạc Tiểu Thiến, mày đã quyết định đúng, thế giới này vốn dĩ không thuộc về mày!”
Nói nhỏ một câu, Lạc Tiểu Thiến để chiếc áo T-shirt của mình xuống.