Editor: Shiyu
Từ Maldives đến Pháp, rồi đến Hokkaido, Nhật Bản, Lạc Tiểu Thiến theo tổ chụp ảnh cùng nhau quay chụp liên tục tại ba quốc gia. Rồi lại quay về Trung Quốc, phân tích các cảnh quay sau đó lại đi vòng qua Vân Nam – Đại Lý, sau đó trước buổi tối đến Tân Cương.
một vòng đi như vậy, một lượng lớn công việc, trừ bỏ làm việc ở bên ngoài, phần lớn thời gian Lạc Tiểu Thiến đều ở trên máy bay.
Mà cũng giống Lãnh Tử Mặc ở bên kia, vì bộ phim điện ảnh mới lấy cảnh nên anh cũng phải bay tới bay lui khắp nơi.
Hai người, ngay cả cơ hội để gọi điện thoại cũng không có.
Hoặc là, cô đang ở trên máy bay hay đang làm việc.
Hoặc là, anh đang làm việc hay ở trên máy bay.
Dù là như vậy cũng không cản trở hai người nhắn tin cho nhau.
cô sẽ chia sẻ ảnh chụp cánh đồng hoa oải hương với anh, nói cho anh nghe thời tiết này, hoa oải hương còn chưa nở hoàn toàn, cũng có một hương vị khác.
anh cũng chia sẻ ảnh những con sóng biển trải dài bị nhuộm hồng bởi bờ cát, nghe nói nơi này các đôi tình nhân đều rất thích đến.
…
Gần như mỗi lần máy bay đáp xuống, bất kể là ban ngày hay ban đêm, cô và ảnh đều lập tức mở điện thoại, cũng là nhận được tin tức của đối phương đầu tiên.
Hai người một ở trời nam, một ở đất bắc, cách nhau rất xa, lại dường như so với trước đây thì thân cận hơn.
Cũng may, cảnh quay chụp ở sa mạc cũng thuận lợi hoàn thành, toàn bộ công việc đều xong trước kế hoạch dự kiến một ngày.
Thời điểm ở sân bay chờ máy bay, đạo diễn gọi điện cho tổ hậu kỳ thảo luận cắt ghép, biên tập và chỉnh sửa hiệu ứng, v.v. Còn, Trác Hạ Nam thì thúc giục hỏi tiến độ in ấn của ảnh bìa album…, mỗi người đều rất vội vã.
Hoàn thành việc quay chụp này chỉ là một phần của công việc, sau khi trở lại Bắc Kinh, còn có rất nhiều việc đang chờ bọn họ, từng cuộc điện thoại cứ thế gọi khắp nơi an bài mọi chuyện, chỉ có mỗi Lạc Tiểu Thiến là rảnh rỗi nhất.
cô lấy điện thoại di động ra, đang muốn gửi tin nhắn cho Lãnh Tử Mặc nói cô về Bắc Kinh sớm một ngày so với dự định thì nhận được một tin nhắn.
“anh đã trở về!”
Người gửi là “Đại ngốc.”
Lạc Tiểu Thiến cảm thấy rất vui, không thể tưởng được anh nhanh như vậy đã về Bắc Kinh, nói vậy, cô trở về Bắc Kinh là có thể nhìn thấy anh.
“thật tốt quá, em cũng sắp về Bắc Kinh.”
cô nhanh
chóng bấm nội dung tin nhắn, nghĩ nghĩ, lại xóa tin nhắn.
Biết cô trở về, anh nhất định sẽ ra phi trường đón cô, làm việc nhiều như vậy, nhất định rất mệt mỏi, thôi để cho anh ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe vậy.
Nghĩ đến khi mình bước vào nhà, tên kia nhất định sẽ rất kinh ngạc, cô cười khẽ một tiếng, trái tim nho nhỏ lại đập thình thịch.
Ngồi ở phòng chờ máy bay, nhìn đồng hồ đeo tay mấy lần, cô chỉ hận không thể chắp cánh bay ngay về Bắc Kinh.
Rốt cục đến thời gian làm thủ tục, Lạc Tiểu Thiến cười tắt điện thoại di động.
Từ Ô Lỗ Mộc Tề đến Bắc Kinh mất khoảng ba giờ bay, cô cũng không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Thời điểm đến Bắc Kinh đã là nửa đêm, ứng phó vài người phóng viên, đoàn người ngồi xe công ty chạy về nội thành, bọn họ còn muốn về công ty tiếp tục công việc. Lạc Tiểu Thiến không có chuyện gì liền xuống xe ở Hạ Thành.
một đường bước chậm, hưng phấn đến phòng thuê ở tầng 19, nhìn đèn phòng khách tối đen, Lạc Tiểu Thiến nghi hoặc nhíu mày.
Trễ như vậy, anh còn chưa về? Chẳng lẽ còn đang làm việc?
Kéo vali đi tới, cô tùy tay bật đèn, thời điểm đang cúi xuống cởi giày, đột nhiên di động vang lên.