Món tiếp theo, cô không lịch sự hỏi ý kiến bọn họ nữa mà dựa theo ý của mình mà gọi món ăn khai vị, món chính và món bánh ngọt tráng miệng.
Nhân viên phục vụ ghi nhận các món Lạc Tiểu Thiến chọn, "Ba vị chọn loại rượu nào?"
Lạc Tiểu Thiến rất muốn đụng đầu vào bàn cho choáng váng đi, vì có hai người này ở đây, cô quá khẩn trương nên quên mất còn phải chọn rượu.
Thời điểm cô lo lắng chiến hỏa một lần nữa bùng nổ trên bàn ăn thì hai vị một trái một phải này mở miệng.
"Bordeaux!"
Vẫn là đồng thời mở miệng, lúc này đây lại thống nhất ý kiến.
Nghe được người kia gọi rượu, Lãnh Tử Mặc cùng Tiêu Dương có chút ngoài ý muốn liếc nhìn nhau một cái, hình như cũng thật không ngờ hai người có thói quen dùng cơm giống nhau.
Lạc Tiểu Thiến cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, xoay qua hữu khí vô lực cười với nhân viên phục vụ, "Phiền anh mau một chút!"
hiện tại, cô chỉ muốn mau chóng ăn xong, rời khỏi đất thị phi này.
(Chính chị này tự đào hố cho mình rồi còn nói ai. Làm gì thì làm tốt nhất là không được mềm lòng, nhất là trong chuyện cảm tình này nọ. >.<)"Buổi họp báo thuận lợi chứ?" Lãnh Tử Mặc dẫn đầu mở miệng trước.
Lạc Tiểu Thiến quay mặt, hướng anh cười, "Ừ, đều rất thuận lợi."
Lãnh Tử Mặc cũng cười với cô, "Con số tiêu thụ anh đã biết rồi, thành tích khá vô cùng."
"Đó là dĩ nhiên, có tôi tặng lúa mạch, nhất định sẽ bán được nhiều!" Tiêu Dương ở một bên đúng lúc tiếp lời.
hắn tặng "Lúa mạch"?
Lãnh Tử Mặc nhíu nhẹ chân mày, nhìn về phía Lạc Tiểu Thiến.
"Tiêu luôn tặng em một bó lúa mạch." Lạc Tiểu Thiến thành thực giải thích, cô đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "Tiêu luôn".
Nghe ra sự nhấn mạnh của cô, ánh mắt Lãnh Tử Mặc lóe lên tia cười.
Tiêu Dương ở phía đối diện không biết sống chết mở miệng, “Tiêu luôn? Là nói tôi sao, đột nhiên em gọi như vậy thật không quen, tôi thích em gọi tên tôi như vậy thoải mái hơn, bạn bè với nhau sao khách sáo vậy?”
Cười với Lãnh Tử Mặc, Lạc Tiểu Thiến quay lại nháy mắt với Tiêu Dương.
Người kia không thể an phận một chút sao?
rõ rang hiểu tâm tư của cô nhưng Tiêu Dương cố ý giả bộ hồ đồ.
"Tiểu Thiến em làm sao vậy, ánh mắt không thoải mái sao, vì sao chớp lia lịa thế?"
Lạc Tiểu Thiến thu hồi ánh mắt, nhìn dao nĩa trước mặt, rất muốn một dao đâm hắn bay về miền cực lạc.
Cũng may, lúc này phục vụ vừa đưa món lên, đem mỗi dĩa đặt trước mặt mỗi người, Lạc Tiểu Thiến lập tức cầm dao nĩa lên.
"Chúng ta ăn cơm đi, tôi thật đói!"
“Hôm nay là
ngày đặc biệt, phải uống một ly mới được!” Tiêu Dương nâng ly, “Đến, đầu tiên, cảm ơn hai vị đến buổi hẹn của tôi, sau đó, chúc đĩa đơn của Tiểu Thiến bán được nhiều!”
"Buổi hẹn của anh ta?”
Ánh mắt Lãnh Tử Mặc mang theo nghi vấn nhìn Lạc Tiểu Thiến.
Chẳng lẽ cô không phải muốn mời anh, vậy ra anh là người ăn theo sao?
Lạc Tiểu Thiến nâng ly rượu lên, cảm giác được ánh mắt Lãnh Tử Mặc, cô có chút khiếp đảm liếc anhmột cái, trong ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ cùng thần sắc ủy khuất.
cô rất sợ anh sẽ phát giận ở trên bàn ăn.
Đem cảm xúc bất an cùng khẩn trương của cô thu vào đáy mắt, Lãnh Tử Mặc nâng ly rượu, “Tửu lượng của Thiến Thiến không tốt, uống một hớp, còn lại tôi thay cô ấy uống cùng Tiêu luôn!”
Thiến Thiến?
Đây là lần đầu tiên, anh gọi cô thân mật như vậy.
Lạc Tiểu Thiến nghe hai chữ “Thiến Thiến”, động tác trên tay loạn lên, ly rượu nhoáng lên một cái, rượu lập tức đổ ra, đổ trên khăn trải bàn.