" Ngừng!" Lạc Tiểu Thiến thật sự nhịn không nổi nữa, "không phải là một bộ quần áo thôi sao, hai người có cần như vậy không?"
"Cần!" Hai người đàn ông cùng kêu lên, một lát lại ý thức được câu hỏi của cô, đồng thời xoay mặt hướng cô cười, "Tiểu Thiến, chuyện này, không liên quan đến em!"
Lạc Tiểu Thiến bĩu môi.
Cái gì gọi là không liên quan đến cô, chuyện này, rõ ràng là bởi vì cô mà ra.
Nếu bộ quần áo kia, không phải cô mặc qua, Lãnh Tử Mặc sẽ để ý như vậy mới là lạ?
Còn nữa, Tiêu Dương này cũng vậy, Lãnh Tử Mặc thích cô, ham muốn chiếm hữu
cường thì cũng thôi, hắn chen vô xem náo nhiệt gì chứ!
cô quay mặt, nhìn về phía Tiêu Dương, "Như vậy đi, chờ tôi về Bắc Kinh, tôi mua một bộ đồ giống như đúc trả lại cho anh, như vậy được rồi chứ?"
Nhìn ý cười trong mắt Lãnh Tử Mặc, Tiêu Dương cũng dâng lên bướng bỉnh.
“Bộ đồ đó của tôi là hàng độc quyền, độc nhất vô nhị, đại sư người Pháp làm quần áo cho tôi đã về hưu, trên đời này không có khả năng lại có bộ khác giống nhau như đúc, hơn nữa, bộ quần áo kia đối với tôi có ý nghĩa đặc biệt."
"Như vậy à?" Lạc Tiểu Thiến chuyển ánh mắt qua, nhìn về phía Lãnh Tử Mặc, "Bằng không, trả lại cho anh ta?"
Trong giọng nói của cô, có thấp thỏm không yên, tựa hồ là sợ anh không vui.
Nếu như là bình thường, Lãnh Tử Mặc nhất định sẽ hứa với cô, nhưng mà, đối diện, nụ cười bên môi Tiêu Dương lộ ra đắc ý rõ ràng, sao anh có thể để cho anh ta đạt được ý đồ.
"anh làm rách bộ đồ đó rồi."
"Tôi không ngại!"
"Tôi ngại."
"Tôi có thể sữa chữa lại."
"Hỏng rồi chính là hỏng rồi, không thể sửa được."
"Dù cho nó bị rách như giẻ lau nhà, tôi cũng muốn!"
"Tóm lại, tôi sẽ không đưa cho anh!"
...
"Làm ơn!" Lạc Tiểu Thiến chấp tay đứng ở trước mặt hai người, "Hai anh là người trưởng thành, đừng ngây thơ giống như hai cậu nhóc ở nhà trẻ như vậy được không..."
"Ngây thơ không phải anh, là anh ta!"
Hai người đàn ông, lại đồng thời mở miệng.
Lạc Tiểu Thiến cảm thấy mình sắp bị đánh bại, nhìn xem Tiêu Dương, lại nhìn sang Lãnh Tử Mặc, cô đột nhiên ôm bụng, ngồi xổm xuống.
"Ôi!"
"Làm sao vậy?!"
Hai người đàn ông, đồng thời lo lắng xông lại, Lãnh Tử Mặc trước một bước, đỡ lấy cánh tay của cô.
Lạc Tiểu Thiến ngẩng mặt lên, "Em đói bụng đến đau bao tử, chúng ta có thể đi ăn cơm không?!"
" Được, ăn cơm!" Lãnh Tử Mặc cẩn thận đem cô từ dưới đất đỡ dậy, "Em ngồi trước, anh đi gọi điện thoại, bảo nhà ăn đem cơm đưa đến!"
Bên cạnh, Tiêu Dương cũng đã cầm điện thoại trên bàn lên, ấn xuống số
nội bộ, "Nhà ăn sao, làm phiền mang ba phần thức ăn sang lên phòng, tính vào số phòng93..."
hắn vừa muốn báo dãy số gian phòng của mình, Lãnh Tử Mặc đã đưa tay nhấn xuống loa ngoài, báo số phòng của mình, "9315, cám ơn!"
Xoay người, Lãnh Tử Mặc trực tiếp lấy cái chén, rót một chén nước ấm đưa tới.
Lạc Tiểu Thiến uống từng ngụm nhỏ, sợ hai người lại tiếp tục tranh chấp.
Cũng may, nhân viên mang cơm tới rất nhanh, cửa bị gõ vang, ba phần bữa sáng đã được đưa đến trênbàn.
Lạc Tiểu Thiến ngồi vào sô pha, hai người đàn ông liền kéo một ghế nhỏ ngồi hai bên.
không đợi cô kịp làm gì, một cái thìa cùng một đôi đũa đồng loạt đưa đến trước mặt cô.
"Em ăn cháo, không cần đồ ăn!" Lạc Tiểu Thiến cũng không nhìn hai người, trực tiếp ôm lấy chén cháo, đưa đến bên miệng.
"Muốn thêm đường hay không?!"
Thanh âm của hai người đàn ông lại đồng thời vang lên.
Lạc Tiểu Thiến từ trên chén ngẩng mặt lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bất đắc dĩ, "Em van hai anh, có thể để em an tĩnh ăn xong bữa điểm tâm này không?!"