Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Câu cuối cùng


trước sau

Đưa mắt nhìn về phía anh, Lạc Tiểu Thiến hít một hơi thật sâu lấy dũng khí mở miệng “Lãnh Tử Mặc em rất cảm ơn anh nhiều ngày như vậy đã làm rất nhiều việc cho em. Em biết em chưa đủ tốt, như bao côgái bình thường khác, thậm chí cho tới bây giờ em cũng không hiểu tại sao enh có thể thích một cô gáinhư em, em cũng không biết có bao nhiêu khó khăn xa cách, càng không biêt được chúng ta có thể kiên trì đi tới không nữa… Nhưng mà, chính lúc này đây em không muốn bỏ qua cơ hội này, em sợ mình sẽhối hận, Tử Mặc em muốn cùng anh đi hết quãng đời còn lại được hay không?”

Hai người nói chuyện yêu đương!

Chẳng sợ con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn, chỉ cần anh nắm tay cô, cùng cô bước tiếp trêncon đường phía trước rất dài, cô sẽ không từ bỏ!

Bởi vì cô yêu, không muốn bỏ qua người đàn ông này!

một người đàn ông như vậy, một phần vì yêu, cô không nên phụ bạc anh.

Thấy cô nghiêm túc như vậy, lúc cô nói ra câu đầu tiên, Lãnh Tử Mặc bắt đầu có chút khẩn trương.

Đợi cho cô nói hết, sắc mặt anh càng lúc càng trầm xuống.

“Lặp lại lần nữa, một câu cuối cùng!”

Lạc Tiểu Thiến cũng rất khẩn trương, lúc trước cùng Lục Hạo ở chung, cô cũng không hiểu tại sao lại như vậy, liền u mê trở thành bạn gái của hắn, đứng trước người đàn ông này thổ lộ, loại sự tình này côvẫn là lần đầu tiên, rất lo lắng sẽ nói sai cái gì.

Nghe thấy anh nói như vậy, cô có thể nói được.

“Câu cuối cùng!”

“không phải bảo em nói ‘một câu cuối cùng’ là bảo em nói lại câu cuối cùng em vừa mới nói lúc trước!”

Lạc Tiểu Thiến bị anh xoay làm cho chóng mặt “Là câu gì?”

Lãnh Tử Mặc nhìn bộ dạng ngơ ngác của cô, chỉ cười khẽ một tiếng “Là em nói, muốn cùng anh nóichuyện yêu đương, lặp lại lần nữa cho anh nghe.”

cô mơ hồ, nhưng anh lại nhớ rất rõ, mỗi chữ cô nói ra đều nhớ rõ rang.

Lạc Tiểu Thiến liền hiểu ra, mặt lập tức đỏ lên “anh đã nghe rồi, còn muốn em nói lại!”

“nói!” anh bá đạo mở miệng, ngữ khí lại vô cùng ôn nhu, “Ngoan, nói lại lần nữa được không?”

Ánh mắt anh giờ đây, có chút điên cuồng, có chút vui mừng, còn có chờ mong!

Ánh mắt nóng bỏng như vậy, không ai có thể cự tuyệt được, huống chi là cô!

Nhìn chăm chú vào ánh mắt anh, cô bình tĩnh nói từng câu từng chữ “Tử Mặc, em muốn cùng anh nóichuyện yêu đương!”

“Được!” Lãnh Tử Mặc lập túc đáp ứng, sau đó kéo cô ôm chặt vào trong ngực “anh đồng ý… hai chúng ta cùng nói chuyện yêu đương!”

Nhiều ngày như vậy, anh luôn mong hi vọng, chờ cô vượt qua được quá khứ thoát khỏi bóng đen ám ảnh, không chui mình vào trong vỏ ốc, không do dự nữa, bây giờ đã đến lúc anh chờ đợi đã lâu, làm sao có thể không vui mừng!?

“Lúc trước là do em ngu ngốc rất không dũng cảm, lúc nào cũng làm anh tức giận” cô cũng ôm chặt lấy anh nói nhỏ “Về sau, em sẽ không như trước nữa, sẽ quý trọng mọi cơ hội của chúng ta.”

một câu nói ra được, thì câu tiếp theo nói ra cũng thuận lợi.

cô ghé vào lỗ tai anh mà thủ thỉ, Lãnh Tử
Mặc trong lòng vui mừng cảm xúc lúc này như hoa nở mùa xuân.

“Tiểu Thiến, em yêu anh sao?”

cô thở dốc khe khẽ, nghe hắn nhẹ giọng hỏi.

“Em…” Lạc Tiểu Thiến do dự một giây “Em còn chưa từng nghĩ, xin…”

“không cần nói xin lỗi, là do tôi nóng vội”anh buông cô ra, nụ cười có chút mất mát “anh sẽ đợi, khi nào em có thể xác định được tình cảm của mình trả lời tôi cũng không muộn.”

Di động lại vang lên một lần nữa, Lãnh Tử Mặc chỉ nhìn thoáng qua xem là ai gọi sau đó liền bỏ qua, tiếp tục ôm lấy cô.

“Tử Mặc, em…”

“Đừng lên tiếng, để anh ôm em thêm một lát!” Lãnh Tử Mặc ở bên tai cô khẽ mở miệng.

cô không nói gì, chỉ là đưa cánh tay ra ôm chặt lấy anh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện