Hơi thở nam tính cường thế xông tới.
Ngửi trong không khí, trên người anh đặc biệt có hương thơm giống như
socola, Lạc Tiểu Thiến lập tức căng thẳng, tim cũng đập nhanh hơn mấy
phần.
Anh…anh ta lại muốn làm gì?
Lãnh Tử Mặc đưa mặt đến cách mặt cô chưa đến mười centimet, ngừng lại, một đôi mắt đen như mực thật sâu nhìn cô.
“Em giống như quên mất thân phận hiện tại của mình là gì!”
Trong ngữ khí của anh, đang cố nén tức giận.
Biết có vô số ký giả đang chờ cô, anh cố ý chạy đến đây, muốn đưa cô rời đi.
Cô đây?
Lúc tới cô lại cho anh sắc mặt như vậy, cô cho rằng cô là ai?
Người đàn ông cao lớn đứng dưới ánh đèn, trên khuôn mặt tuấn lãng như có một tầng sương âm trầm, trong mắt anh truyền tới cảm giác áp bách, Lạc
Tiểu Thiến chỉ thấy lòng bàn tay ứa ra mồ hôi lạnh.
Đúng vậy, thân phận cô là gì, chẳng qua cũng chỉ là phụ nữ được anh bao
dưỡng, còn không phải như người hầu sao, cô có tư cách gì nóng giận với
anh.
Cô cắn cắn môi, nói nhỏ.
“Điện thoại của tôi bị hỏng, anh nếu không tin, có thể tự xem.”
Trên môi cô, vẫn in dấu vết anh cắn ngày hôm qua, bây giờ lần nữa bị động vào, miệng vết thương lại bị hở ra, có tơ máu chảy ra.
Lúc cô nói chuyện, tơ máu dưới ánh đèn lóe lên.
Lãnh Tử Mặc nhíu mày, đưa tay vén mấy lọn tóc bay loạn tên mặt cô.
Tóc vừa được vén ra, cô quay mặt khiến mấy dấu tay lộ ra rõ ràng.
Anh càng nhíu chặt mi.
Quay mặt cô lại, anh muốn xem kĩ vết thương trên mặt cô.
Lạc Tiểu Thiến cho rằng anh lại giống như ngày hôm qua cắn cô để trừng phạt, vô thức mà quay mặt trốn tránh.
Nhận thấy ánh mắt kháng cự của cô, Lãnh Tử Mặc nháy mặt đầy tức giận.
Cô, thế nhưng dám chán ghét anh!
Ngón tay buông lỏng lại một lần nữa nắm chặt, anh đưa môi tới bá đạo hôn môi cô, không chút khách khí xâm nhập vào miệng cô, dây dưa lưỡi cô,
dùng lực hôn xuống.
Nụ hôn này không hề ôn nhu, dường như đang trừng phạt giống bạo hôn.
Đầu lưỡi bị anh mút vào thật đau, Lạc Tiểu Thiến muốn trốn tránh, tay cô lại bị anh nắm chặt không buông,
chẳng những không thể trốn, ngay cả
muốn đánh anh cắn anh cũng không được.
Cô đẩy anh, đá anh.
Mà anh, vững vàng như núi, một chút cũng không lay chuyển.
Như sợ cô lại dùng chiêu cũ, một chân anh chẳng biết từ lúc nào đã áp tới, chế trụ đùi cô.
Lạc Tiểu Thiến càng lúc càng vô lực phản kháng, không khí đều bị anh chiếm lấy, cô dồn dập thở gấp.
Phía sau lưng là gương kính chỉ cách một lớp quần áo tập luyện mỏng khiến cả người như phảng phất hơi lạnh.
Trong lòng không cách khống chế cảm thấy rất ủy khuât, trong mắt đã ướt nước mắt.
Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, trượt vào môi anh.
Lãnh Tử Mặc vẫn chưa cảm nhận thấy, cho đến khi cô không thể thở nổi mới buông cô ra.
Môi tách ra, dẫn ra một sợi chỉ bạc, mặt cô, diễm lệ như hoa tuyết trong mưa, ửng đỏ ái muội mê người, khiến anh kìm lòng không được muốn yêu
thương.
Chú ý đến trong mắt cô có ánh lệ, anh không hiểu lại buồn bực.
“Vết thương trên mặt là vì sao?”
Tay bị anh chói, Lạc Tiểu Thiến chỉ là cúi thấp đầu, cố gắng đè nén nước mặt lại, cô mới không khóc trước mặt anh ta.
“Không phải chuyện của anh!” Thanh âm của cô quật cường xa cách, lãnh cảm.
“Nên nhớ, thân thể em bây giờ là của tôi, không chỉ thân thể, tất cả đều là của tôi!” Nắm cằm cô khiến cô nhìn thẳng anh, Lãnh Tử Mặc bá đạo mở
miệng, “Không có lần nữa!”
Buông cô ra, anh đứng thẳng lên, “Thay quần áo, theo tôi đi!”