Không đi!
Tuyệt đối không thể để anh lưu lại được!
Trong lòng Lạc Tiểu Thiến quyết tâm, ngay lập tức nở một nụ cười thật
tươi rồi ôm cánh tay Lãnh Tử Mặc, “Lần này đi Paris nhất định là bàn bạc chuyện hợp tác với tiên sinh Anderson, việc hệ trọng như vậy, không thể chậm trễ, sao có thể không đi chứ...”
”Tôi chưa nói sẽ không đi!” Lãnh Tử Mặc nhìn khuôn mặt cô, “ý tôi là muốn cô đi cùng tôi!”
Tuy đã quyết định không mang theo cô, nhưng lúc chuẩn bị đi, không hiểu sao anh lại thay đổi chủ ý.
Cùng lắm, giúp cô xin phép, cùng lắm, anh tự mình đào tạo cô...
Tóm lại, chính muốn cô đi cùng!
Cô cùng anh ta, cùng nhau đi?!
Tiếp tục ở bên nước ngoài làm nô lệ sao, cô không muốn vậy!
”Tôi còn tập luyện, sắp đến trận đấu bán kết, tôi không thể để ngài bẽ mặt được, đúng không?”
Diêm vương gia này, một khi tức giận, cuối cùng người gặp xui là cô,
hiện tại chỉ cần có thể đưa vị diêm vương này đi, cô miễn cưỡng bày là
bộ dáng yếu đuối trước mặt anh.
”Tôi có thể dạy cô!”
”Chính là ta chưa thu thập hành lý.”
”Tới đó mua!”
”Tôi...” Lạc Tiểu Thiến nhanh trí, “Ta không có hộ chiếu!”
Khà khà!
Anh không thể mang trộm cô đi được?
Khốn khiếp, không có biện pháp đi!
Len lén quan sát biểu tình của anh, trong lòng Lạc Tiểu Thiến tràn đầy sự đắc ý.
Lãnh Tử Mặc chỉ dùng có hai từ liền đạp nát sự đắc ý của cô, “Tôi có biện pháp!”
”Chính là...” Lạc Tiểu Thiến nhanh chóng suy nghĩ đển lấy có một lý do.
”Lạc Tiểu Thiến!” Lãnh Tử Mặc không vui cau mày, cô có chán ghét anh như vậy sao?
Lạc Tiểu Thiến cũng gấp, ngửa mặt nhìn anh, cô không cam lòng liền mở miệng.
”Anh đã nói sẽ mang sự thành công cho tôi, sắp đến trận bán kết rồi, anh còn định đứ tôi đi nước ngoài, còn nói sẽ tự mình huấn luyện tôi, vậy
anh có thời gian không...” Nhìn mặt anh càng ngày càng lạnh, cô vô ý
thức lui về phía sau một bước, “Thực xin lỗi, tôi... ý tôi là, tôi sẽ
làm lỡ chuyện quan trọng của anh, hơn nữa, bây giờ tôi... dựa theo tình
hình hiện tại của tôi cũng không có gì thay đổi... cái này, chờ anh trở
về... tôi sẽ bồi thường
thật tốt chó anh...”
Kích động là ma quỷ, sao cô có thể hống về phía anh chứ, vạn nhất,nếu
anh thật sự tức giân rồi mang cô đi, vậy không phải cô xong rồi sao?
”Cô nói cái gì?” Lãnh Tử Mặc hỏi.
”Rất xin lỗi!” Lạc Tiểu Thiến cúi mặt, nhỏ giọng nói.
”Câu cuối cùng!”
Câu cuối cùng?
Ý thức được Lạc Tiểu Thiến anh nói đến câu nào, mặt nhất thời đỏ lên, vẫn cứng rắn lặp lại lời nói.
”Chờ anh trở về, tôi... sẽ bồi thường cho anh thật tốt, còn có, tôi cam
đoan trong mấy ngày này sẽ ngoan ngoãn!” Ngửa mặt lên, cô giơ tay bắm
chặt lấy tay anh, “Tử Mặc, nếu còn chậm nữa thì sẽ muộn đó, ta còn chờ
nhìn mảng đầu tư lớn này của anh đó!”
Không phải đàn ông thích phụ nữ làm nũng sao, hừ, cô cũng sẽ!
Chỉ cần có thể dỗ anhđi, cô liền coi đây là lúc mình luyện tập đi.
Một tiểu mỹ nhân luôn luôn có gai trên người, lúc này ôm anhcánh tay, mềm mại làm nũng, tự nhiên có tâm tình khác.
Nhìn ánh mắt đầy hy vọng của cô, tim Lãnh Tử Mặc không tự chủ mềm xuống.
”Cái kia được rồi!”
Trong lòng vô cùng vui sướng, Lạc Tiểu Thiến đi một ngày đàng học một
sàng khôn, không dám biểu lộ ra, chỉ nở một nụ cười ngọt ngòa hướng về
phía cô, “Tử Mặc, anh thật tốt!”
Á, sởn hết cả gai ốc.
Thật ghê tởm, cô nhanh chóng bị cự ghê tởm này hại chết mất thôi!
Bất quá, nghĩ đến chuyện anh sắp đi, cô cảm thấy rất đáng giá.
”Để tôi giúp anh mở cửa!” Cô vui mừng duỗi tay hướng về chuôi cửa.