Hôm nay là trận đấu cuối cùng của giải đấu khiêu chiến danh hiệu Danh Nhân, cũng là trận đấu quyết định ai là người nắm giữ danh hiệu.
Trên hành lang dài ngoài phòng cờ U Huyền, Thời Quang từ xa đã thấy thầy Bạch Xuyên đã đến. Thầy đang ngồi trên ghế sô pha, mơ màng nhìn ra cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Thời Quang không làm phiền thầy, cậu bước vào phòng cờ U Huyền. Phương Tự đã ngồi đối diện, thấy Thời Quang đi vào, chỉ cười không nói gì.
Lần này, Thời Quang quân trắng, Phương Tự quân đen.
Một kỳ thủ sẽ phải đối mặt với vô số thế cờ đảo chiều trong cả cuộc đời. Một số người thất bại thảm hại, thua đến mức không còn lại gì. Có người cắn răng kiên trì trong hoàn cảnh khó khăn, nhưng cuối cùng vẫn không thể xoay chuyển tình thế.
Ván cờ trước mắt này dường như là ván đấu khó khăn nhất mà Thời Quang phải đối mặt trong sự nghiệp cờ vây năm năm qua, một ván cờ đảo chiều.
“Ôi, làm sao kỳ thủ chơi được một ván cờ đảo chiều, quả thật là một phần kiến thức rộng lớn!” người dẫn chương trình nhìn ra phía sau màn hình phát sóng khẽ lắc đầu “Hôm nay, quân trắng hoàn toàn bị áp chế, thật quá khó rồi. Nếu tôi chơi cơ thế này, tâm lý chắc đã suy sụp từ lâu, tôi cảm thấy phần thắng quân trắng chưa đến một nửa. Hai vị nghĩ quân trắng còn có cơ hội lật ngược thế cờ không?”
“Thời Quang là một kỳ thủ rất thông minh, dù quân trắng đã bị áp chế, nhưng khoảng cách vẫn chưa được nới rộng.” Du Hiểu Dương suy nghĩ “Nhưng tôi biết thực lực của Phương Tự, ván cờ này vẫn phải theo dõi phần sau.”
Câu nói thông minh này được Du Hiểu Dương đúc kết từ tận đáy lòng sau khi xem trận đấu. Cứ cách một khoảng thời gian khi nhìn thấy nước cờ của Thời Quang, ông thường kinh ngạc bởi sự thay đổi nhanh chóng của đứa trẻ này.
Lúc đầu, ông cảm thấy Thời Quang chỉ là một cậu bé cờ vây có năng lực thần kỳ.
Qua vài năm, ông ngạc nhiên phát hiện nước cờ mang vẻ đẹp sâu sắc tỉ mỉ của Thời Quang vừa mới phân hạng.
Sau đó, khi xem cúp Bắc Đẩu, ông cảm thấy thế cờ của Thời Quang đã thay đổi, mặc dù đã mất đi phần nào sự cẩn trọng, nhưng lại nhiều thêm mấy phần tự do, thường phát huy vào những giai đoạn sau của ván cờ, có thiếu sót, nhưng chiến thắng ở sự linh hoạt.
Hai ngày qua, ông cảm thấy thực lực của Thời Quang có thể nói là có lối suy nghĩ phong phú, thả đi được thì thu về được. Tuy thường có những mưu kế bất ngờ nhưng không hề nóng vội. Trong ván cờ đảo chiều này, Thời Quang đặt cờ vô cùng vững chắc.
Đặc biệt, những lần thay đổi sau này được hoàn thành chỉ trong một hoặc hai năm ngắn ngủi. Ông rất vui mừng vì ngoài Tiểu Lượng, giới cờ vây vẫn có thể sản sinh ra một hạt giống tốt như thế. Nếu có kỳ thủ chuyên nghiệp nào quan tâm đến những chuyện này, khó có thể lờ đi Thời Quang, đặc biệt Tiểu Lượng còn là người cùng lứa tuổi.
Nhưng quan tâm thì cứ quan tâm, tại sao cứ phải quan tâm thành như thế này … Đột nhiên, cảm giác vui mừng trở nên chua xót. Du Hiểu Dương cảm xúc ngổn ngang trong lòng, ông liếc mắt nhìn con trai đang chăm chú nhìn bàn cờ.
Du Lượng tiếp lời “Họ đều có lý do để không lùi bước, thế nên họ đều đang cố gắng hết sức. Tôi không thể nói trước được gì. Dù kết quả thế nào, hai vị kỳ thủ này đều đáng được tôn trọng.”
Kể từ khi khai cuộc, Phương Tự đã không để mất thế chủ động. Anh còn thận trọng hơn so với hôm qua, Thời Quang vẫn chưa thể tìm được cơ hội để sử dụng.
Vừa bố trí xong đường dẫn, đã bị quân đen chặn lại.
Vừa đổi vùng chiến trường, quân đen lại đuổi tới.
Mỗi bước tiến của quân trắng, đều phải đối mặt với cuồng phong muốn đẩy lùi, muốn đè bẹp nó.
Làm sao đây … Thời Quang cắn môi, cố nén nỗi lo trong lòng.
Đen trắng đan xen đặt cờ, các khoảng trống trên bàn cờ ngày càng dày đặc.
Làm sao đây … làm sao đây …
Giai đoạn thu quan thu hẹp, nếu cứ tiếp tục như vậy, thua chính là kết quả duy nhất.
Thời Quang liếc nhìn đồng hồ, dừng lại động tác rồi nhìn lại bàn cờ. Thời gian mà cậu dùng ít hơn Phương Tự. Quân đen đặt cờ rất phức tạp, rất hoàn hảo, khó tránh sẽ mất nhiều thời gian.
Ánh mắt lướt trên bàn cờ dày đặc như bầu trời đầy sao, rồi đột nhiên dừng lại ở góc dưới bên phải.
Một ý tưởng táo bạo đột nhiên bùng nổ, Thời Quang đặt cờ.
Quân trắng chẹt quân. Quân đen đáp trả chẹt quân.
Quân trắng đặt một nước bẻ lại chẹt quân. Quân đen phải bắt lấy quân trắng đầy đe dọa này.
Một nước trấn của quân trắng, bắt ngược lấy quân đen.
Hình thành thế cục cướp cờ.
Phương Tự dừng một chút, hiểu ra ý nghĩ của Thời Quang.
Thu quan tạo kiếp, tìm cách phá vỡ thế bế tắc!
Kiếp này, tôi đi anh đến, bắt tới bắt lui, không có hồi kết. Vì vậy, luật chơi quy định kỳ thủ không thể liên tục cướp cờ, trước tiên phải đặt quân cờ ở nơi khác trên bàn cờ trước khi có thể quay trở lại và đáp trả vụ cướp.
(Liên tục cướp cờ ở một chỗ, sẽ tạo ra những hình cờ giống nhau liên tục xuất hiện, người ta gọi tình huống này là kiếp, nếu cứ tiếp tục thì ván cờ không thể phân thắng thua, cùng lắm chỉ hòa. Luật cờ vây đã cấm sự ‘đồng dạng xuất hiện’ này.)
Vì vậy, những nước cờ đặt ở nơi khác để chuẩn bị cho vụ cướp được gọi là nước dọa cướp.
Khi bàn cờ trống, nược dọa cướp rất dễ tìm. Nhưng hiện tại ván cờ sắp kết thúc, hình thể thu quan từng bước đều quan trọng, khoảng trống đất đang thay đổi nhanh chóng, tùy tiện đặt cờ rất dễ ảnh hưởng đến kết quả, vô cùng khó tìm nước dọa cướp.
Phương Tự có thể không quan tâm vụ cướp, nhưng một khi thí những quân đen ở đây, quân trắng sẽ thuận thế cắt đứt một phần lớn đuôi của quân đen. Trong giai đoạn thu quan, chính là nước cờ chí mạng.
Thế nên quân đen không thể không đáp trả vụ cướp.
“Quân trắng khiêu khích cướp cờ! Một cách chơi thật thông minh!” người dẫn chương trình dùng những tính từ mà Du Hiểu Dương vừa dùng qua “Quân đen đột nhiên rơi vào tình thế khó khăn, quân trắng dù sao cũng yếu hơn một chút, không sợ hãi mà tìm nước dọa cướp, quân đen lúc trước đặt cờ khá phức tạp, một khi tìm thấy nước dọa kiếp thì thế cờ dễ dàng bị phá vỡ.”
“Ép quân đen phải cướp cờ đáp trả, một nước cờ rất hay.” Du Hiểu Dương gật đầu, cảm xúc trong lòng lại hỗn loạn, ông vẫn cần phải tiêu hóa cảm xúc này.
Du Lượng không khỏi siết chặt tay “Hai nước dọa cướp vừa rồi đã có tiến triển, quân đen chỉ còn dẫn trước hai hoặc ba quân. Mỗi bước tiếp theo đều là mấu chốt, không ai được mắc sai lầm.”
Thời Quang không dám thả lỏng, cậu vừa muốn tìm cơ hội dọa cướp để cố gắng hết sức bao vây đất, cậu vừa muốn giữ cho kiếp này không bị quân đen hóa giải. Quân đen buộc phải đi theo, mỗi nước đi anh đều cố gắng loại bỏ kiếp này.
Thời Quang suy nghĩ nhanh … thật cẩn thận … vô cùng thận trọng …
Đột nhiên, đồng hồ phát ra tiếng lách cách.
“Danh Nhân Phương Tự đếm ngược rồi!” người dẫn chương trình lại kêu lên “Ván cờ này thật sự khiến tôi toát cả mồ hôi.”
Nói cách khác, theo quy tắc, Phương Tự đã dùng hết thời gian, sau đó, mỗi nước đi phải được đặt trong vòng một phút. Anh chỉ có năm cơ hội để sử dụng trọn vẹn một phút. Một khi quá giờ, lập tức phán thua.
Thời Quang còn tám phút, mới vào giai đoạn đếm ngược.
Nếu không có kiếp này, Phương Tự đã có thể thắng đến cuối cùng. Nhưng để hóa giải kiếp, Phương Tự đã dành phần lớn thời gian để tìm nước dọa cướp.
Tình hình đột ngột thay đổi!
Quân đen bước vào đếm ngược không thể nghĩ chu toàn cho cục diện, Thời Quang đã có thể tận dụng cơ hội.
Còn hai nước cờ …
Còn một nước cờ …
Bàn cờ dày đặc đến nỗi chẳng còn chỗ nào để đặt cờ. Ngay cả bản thân Thời Quang cũng không thể biết ai thắng ai thua. Hai bên dừng lại, trọng tài bắt đầu đếm.
“Trắng thắng 1/4 quân, Thời Quang ngũ đẳng thắng.”
Thời Quang đột nhiên ngẩng đầu “Thắng 1/4 quân?”
Trọng tài gật đầu “Đúng, thắng suýt soát 1/4 quân.”
1/4!!!
Nguy hiểm quá!!!
Thời Quang thở phào nhẹ nhõm, ngả người ra ghế sofa. Phương Tự đã lâu không lên tiếng, cũng ngả vào lưng ghế sô pha.
Niềm vui ngập tràn trong lòng Thời Quang bị thứ gì đó cắt ngang, không còn trào dâng. Nói cách khác, đối với anh Tự mà nói, anh ấy gần như đã duy trì chiến thắng của mình đến cuối cùng, kết quả bị một vụ cướp cờ đột kích, chỉ thua một phần tư.
Phương Tự khẽ gật đầu, đứng dậy ra ngoài. Thời Quang quay đầu nhìn bóng lưng anh rời đi.
Cửa phòng cờ U Huyền mở ra, Thời Quang nhìn thấy thầy Bạch Xuyên đã đợi sẵn ở cửa, vươn tay vỗ vai anh Tự. Cả hai quay người đi xa.
Trong phòng cờ, tiếng của trọng tài và người ghi chép vẫn vang lên.
“Xin chúc mừng khiêu chiến thành công, Danh Nhân Thời Quang.”
“Ván cờ đảo chiều lấy kiếp để lật ngược tình thế, vô cùng đặc sắc.”
Thời Quang đáp lại bằng một nụ cười, trong lòng cậu hiện giờ, một mặt hài lòng vì cuối cùng đã đạt được mục tiêu, nhưng mặt khác như bị khoét một lỗ, niềm vui theo đó mà tan mất.
Cảm giác rốt cuộc là như thế nào? Thời Quang chỉ cách hai ngày nữa tròn 19 tuổi, không thể hiểu được cảm giác này.
Giải đấu kết thúc, hoàn thành buổi giao lưu với viện cờ và đài truyền hình, Thời Quang về nhà rất muộn. Người đến người đi, cậu không thể nói gì với Du Lượng. Hơn nữa, thầy Du vẫn đang ngồi bên cạnh Du Lượng! Thời Quang thậm chí không dám nhìn về hướng đó.
Mẹ Thời ôm cậu thật lâu, cười vô cùng tự hào.
Tiếng tin nhắn điện thoại reo liên tục, Thời Quang nằm trên giường, cuối cùng cũng có tâm trạng trả lời.
Hồng Hà —– tuyệt cú mèo, trâu bò quá, anh đây không biết phải nói gì luôn này.
– Hừ, đến giờ mới nhận ra thực lực của em à.
– Khi nào cậu về Bắc Kinh đấy?
– Chiều ngày mốt, bên viện cờ vẫn còn chút chuyện.
– Ngày mốt?!! Ngày mốt là sinh nhật của cậu đó!!! Tôi đã bàn với nhóm người Thẩm Nhất Lãng, hiếm khi cậu được về đây, nên ngày mốt sẽ tổ chức tiệc cho cậu.
Thời Quang chợt nhận ra ngày mốt là ngày 20/9. Mỗi khi đắm chìm trong cờ vây, cậu chả còn nhớ ngày tháng gì cả.
– Vậy ngày mai gặp, ngày mai mẹ em có việc ở bệnh viện, mọi người đến nhà em đi, em sẽ ở cùng mọi người cả ngày.
– Vậy sáng mai sẽ đến tìm cậu, Thời trưởng lão, anh đây nhớ cậu chết đi được.
– Hồng thiếu hiệp, em cũng nhớ anh ~
Thời Quang cười rồi ném điện thoại xuống giường, quay đầu nhìn trăng ngoài cửa sổ. Tuy rằng những lời này cậu nói với Hồng Hà, nhưng người xuất hiện trước mặt cậu lại là Du Lượng.
Ai cũng chúc mừng cả rồi, chỉ còn cậu ấy vẫn chưa … đang nghĩ ngợi, điện thoại đột nhiên sáng lên.
– Về nhà chưa?
– Về rồi.
– Kiếp hôm nay cậu tạo, có thể đặt tên cho nó là dòng chảy ngược của bão tố.
Thời Quang bật cười, nằm bò trên gối cười ủ rũ. Cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng được dáng vẻ cau mày của Du Lượng khi nhấp vào để tìm được cái tên này. Khi trò chuyện với nhóm người Dương Hải, cậu từng nói đó là phim hoạt hình yêu thích của cậu khi còn nhỏ, còn rất thích tuyệt chiêu của chiếc mini 4WD trong đó.
– Được đấy, tôi thích quá đi mất.
– Ừm, ngày mai cậu định làm gì.
– Cùng nhóm Hồng Hà chơi một ngày. À phải rồi, anh Tự …. anh ấy không sao chứ? Tối nay, anh ấy cũng không đến.
– Tôi có gọi rồi, thầy Bạch đang ở cạnh anh ấy, đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu. Ngủ sớm đi, ngủ ngon.
– Ngủ ngon.
Thời Quang cười và ném điện thoại sang một bên. Sự mệt mỏi của ba ngày thi đấu liên tiếp ập đến, ánh trăng dịu dàng rắc lên đôi môi mềm mịn của cậu, cùng cậu đi vào giấc mộng.
Ngày nghỉ thứ hai, thật sự là một ngày nghỉ đúng nghĩa.
Thẩm Nhất Lãng và Bạch Tiêu Tiêu mang rất nhiều đồ ăn vặt, Hồng Hà mang theo bánh kem, nói hôm nay mọi người phải cùng nhau trải qua thời khắc 0 giờ. Thời Quang moi ra máy chơi game đã không được sử dụng trong thời gian dài.
Đang chơi vô cùng thích thú, tiếng chuông cửa vang lên. Thời Quang mở cửa, bên ngoài là Ngô Địch. Cậu biết Ngô Địch, Giang Tuyết Minh và Cốc Vũ đều đang học đại học ở những nơi khác, nên mới không gọi cho họ.
Nhận thấy được sự bất ngờ