Thời Quang đang bật máy tính chuẩn bị chiến vài trận trên mạng thì điện thoại reo “Alo, anh Hậu à, có chuyện gì vậy?”
“Hôm nay tập hợp đội cờ lúc 9 giờ tham gia hoạt động nhóm. Không được đến trễ!”
“Hoạt động nhóm quái quỷ gì chứ?”
“Nè thằng nhóc kia, tuần trước chính cậu đồng ý tham gia! Đừng có nuốt lời!” không đợi Thời Quang lên tiếng, Hứa Hậu đã cúp máy.
Thời Quang gác cằm lên quạt suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nhớ ra những gì Hứa Hậu đã nói trong buổi tập huấn tuần trước.…..
“Sau đây là những lời khích lệ tinh thần do Hiệp hội Thể thao truyền đạt!”
“Tại sao các kỳ thủ Hàn Quốc bây giờ có thể xưng bá giải vô địch thế giới? Chúng ta cần phải suy ngẫm lại! Tại sao các kỳ thủ nước ta thường thất bại vào nửa sau của giải đấu? Đây cũng là điều mà chúng ta cần phải thảo luận! Thể lực không đủ là một vấn đề lớn!”
“Kể từ bây giờ, đội tuyển Quốc gia, đội tuyển các tỉnh, các Viện cờ phải nghiêm túc rèn luyện thể lực! Tất cả đội cờ ở Giải cờ vây hạng nhất cũng phải luyện tập! Luyện cờ cũng đồng thời phải tăng cường rèn luyện thân thể, nâng cao thể lực của kỳ thủ!”
“Đó là lý do tại sao Viện cờ các tỉnh đã phát động lời kêu gọi một số đội cờ ở thành phố Phương Viên cùng nhau tổ chức trại huấn luyện thể chất trong ba ngày, được tổ chức ở căn cứ mở rộng bên cạnh núi Ô Lộc, nghỉ ngơi tại Vọng Thành sơn trang dưới chân núi. Có tổ chức thi đấu! Không được xin nghỉ. Không được làm mất mặt đội đầu tư xây dựng Phương Viên!”
Hứa Hậu nhiều lời dài dòng nhưng không chữ nào lọt được vào tai Thời Quang, cậu còn đang bận phục bàn, sẵn tiện dỏng một bên tai nghe cho có thế thôi, khi Hứa Hậu đi hỏi từng người một, đến lượt Thời Quang “Cậu đi không?”
“Đi, đi chứ.” Thời Quang đang suy ngẫm nước đi hay hơn cho nước cờ thứ 152 này, chưa kịp nghĩ gì mà đã đồng ý luôn.
Nhớ lại những gì đã xảy ra Thời Quang không khỏi than thở “Cái quái gì vậy chứ!”
Than thì than vậy thôi chứ hội thao vẫn có lý của nó. Đấu cờ vô cùng tiêu hao thể lực, trong mỗi trận cờ, kỳ thủ phải luôn dốc hết sức ứng phó nên khi kết thúc trận đấu sẽ rất dễ bị hạ đường huyết. Nghe nói trong những giải đấu lớn bây giờ, thầy Tang còn phải chuẩn bị hai bình dưỡng khí tránh giữa chừng ông không thở được. Anh Hậu từng có một trận đấu giành giải, chỉ ậm ừ nói rằng anh ấy đã giảm được một ký sau trận đấu.
Đột nhiên, cậu nhớ ra … hôm qua, Du Lượng đã về nước ngay sau khi kết thúc trận chung kết, thậm chí còn chưa ăn tối mà đã đến tìm mình … cậu ấy cũng mệt lắm nhỉ.
Aizz! Còn đến tìm cậu làm gì chứ? Chẳng thà quay về ngủ thêm được một chút. Nhưng khi nghĩ tới, nếu Du Lượng thật sự không đến nói lời chúc mừng với cậu, Thời Quang bỗng có chút không vui.
Góc dưới bên phải màn hình máy tính hiển thị thời gian 7:13, Thời Quang lập tức quyết định, mặc kệ cái hoạt động nhóm gì đó đi, làm một ván trước rồi tính.
Đăng nhập vào tài khoản mới của mình, khung trò chuyện bạn bè chỉ có một người duy nhất online: Akira.
Thời Quang hơi sốc!
Cậu gõ chữ vào khung trò chuyện.
– Người thật hả?
– Còn ai khác à?
Giọng điệu kiêu ngạo này thì đúng là cái tên Du Lượng đó rồi!
– Cậu không mệt à! Dậy sớm thế! Còn lên mạng chơi cờ nữa!
– Đồng hồ sinh học.
Akira gửi lời thách đấu đến bạn.
Thời Quang nhấn đồng ý.
– Ván này đánh nhanh nhé, một tiếng nữa tôi phải ra ngoài rồi.
– Đi đâu vậy?
– Hoạt động nhóm ở núi Ô Lộc! Huấn luyện thể chất! Chắc chết mất thôi! Năm đầu tiên trung học tôi còn không qua được môn chạy 1000 mét nữa mà!
– Gà
Thời Quang chợt hối hận vì câu nói đùa của mình, cái dáng vẻ Du Lượng chế nhạo nói ‘gà’ dần hiện lên trong đầu cậu. Quen biết tên này nhiều năm như vậy, mình cũng chịu đựng nhiều thứ lắm chứ!
– Ò
Mặc dù đang trò chuyện nhưng cả hai đã bắt đầu ván cờ. Còn chưa bước vào giai đoạn thu quan, Thời Quang nhận ra mình đang ở thế yếu đành nhận thua trung bàn. Trước khi đi, cậu để lại lời nhắn.
– Cậu nên nghỉ ngơi nhiều hơn đi.
Nhìn ID có tên ‘Quang Thần’ đã offline và chuyển sang màu xám, Du Lượng khẽ cười.
Thời Quang ngủ bù một giấc trên xe buýt, lúc cậu sảng khoái tỉnh dậy thì đã thấy mình đến Vọng Thành sơn trang, trời cũng gần giữa trưa.
Hứa Hậu vỗ tay tập trung chú ý của mọi người “Mọi người vào nhận phòng trước, buổi trưa tự đến nhà hàng ăn cơm, buổi chiều 1 giờ 30 tập trung ở đại sảnh, 2 giờ có mặt tại căn cứ mở rộng.”
Chỉ có một vài người đáp lại, sau đó nhanh chóng giải tán.
Khi tập hợp ở căn cứ mở rộng, Thời Quang nhìn quanh một vòng, chà chà, hơn hai mươi kỳ thủ chuyên nghiệp có mặt. Ngay cả đội tuyển Quốc gia đang tập huấn tại Viện cờ tỉnh cũng đến rồi. Đều là những kỳ thủ trẻ tuổi, cũng phải thôi, người già đến đây làm gì chứ, những nhiệm vụ kiểu này toàn đám thanh niên phải gánh hết thôi.
Nhân viên tổ chức đang phát biểu “Để mọi người nhanh chóng thích nghi, chiều hôm nay chúng tôi sẽ không sắp xếp các trò vận động mạnh. Căn cứ được xây dựng trên núi Ô Lộc, mọi người hãy nhìn lối vào cáp treo ở đó, xuyên qua rừng cây thẳng lên núi, có rất nhiều trạm kiểm soát trên đường đi, chúng ta hãy dạo một vòng, lúc xuống cũng chỉ tầm ba tiếng thôi …”
Cả đoàn người ồ lên than vãn.
“Về vấn đề an toàn xin mọi người yên tâm, ai cũng được phát dây an toàn …”
Thời Quang tìm kiếm trong đám đông … Thẩm Nhất Lãng thuộc đội cờ Hán Đông. Anh ấy không đến, có thể là vì trùng giờ dạy nên xin nghỉ. Mục Thanh Xuân có đến, Nhạc Trí không đến, tên Vương Xung kia cũng đến. Đội Weida G.C do thầy Bạch Xuyên dẫn dắt, anh Tự không đến, Du Lượng … cũng không.
Gật đầu chào những người quen biết, Thời Quang cảm thấy có chút lạc lõng. Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ nhớ Thẩm Nhất Lãng và Hồng Hà đến vậy, hoạt động kiểu này mà chẳng có lấy một người để đùa giỡn, nhàm chán quá đi mất! Nếu … Du Lượng đến đây cũng tốt, ít nhất vẫn có người chí chóe với cậu. Cũng không biết cái thân hình cao cao ốm ốm đó có thể lực thế nào? Còn lên mặt nói mình gà nữa chứ, nhưng năm ngoái khi cùng nhau tập huấn, sáng nào cũng thấy cậu ấy chạy bộ.
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên có người vỗ vai cậu, Thời Quang quay đầu lại thấy A Phúc đang cầm khoai tây chiên trên tay “Tốt quá rồi, Thời Quang cậu cũng đến, chúng ta đi cuối cùng đi.”
A Phúc vừa lên nhất đẳng năm nay, Viện cờ tỉnh liền thông báo phải tập hợp ở đây, trong nhóm người này cậu chỉ quen mỗi Thời Quang. Thật may mắn khi có người bạn cùng viện cờ, Thời Quang tuy cười nhưng không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác hụt hẫng.
Thời Quang không ngờ A Phúc đi cùng cậu ở cuối đội là vì …
“Tôi sợ độ cao lắm! Cáp treo này treo trên cây thì cũng thôi đi, cao gì mà cao quá vầy nè! Còn lắc tới lắc lui! Tưởng chơi vui chút thôi, sao chơi ác như vậy!” A Phúc đi phía trước Thời Quang, cậu đột nhiên cầm dây an toàn ngồi xổm giữa cầu treo gào khóc.
Dây an toàn treo phía trên lại kẹt A Phúc ở phía trước, Thời Quang không thể vượt lên, không thì dây an toàn không thể qua được. Cậu đã phải khích lệ A Phúc bằng mọi cách có thể. Thật lâu sau, hai người cuối cùng cũng chậm rãi qua được cầu treo bằng gỗ.
Rốt cuộc chặng tiếp theo làm A Phúc đờ người luôn, một cây cầu treo bằng kính dài bốn mươi mét bắc giữa hai cây cao mười mét, khoảng cách giữa các tấm kính ít nhất là nửa mét. A Phúc run rẩy bước vài bước thì phát hiện khoảng cách giữa các tấm kính ngày càng lớn! Cậu hét toáng lên “Tôi không đi được cái này đâu! Không được đâu! Về đi, về đi!”
Khi gió thổi qua rừng cây, nước mắt A Phúc cũng ứa ra, Thời Quang đành phải kéo cậu trở lại điểm xuất phát của cây cầu. Dù sao thì A Phúc cũng phải gọi nhân viên đến để đưa mình xuống. Điểm dừng chân của mỗi chặng đều có một chiếc thang để mọi người đi xuống, vừa hay ở đây có một chiếc.
“Tôi đi đây. Cậu có đi cùng không?” A Phúc hỏi.
Suy nghĩ một hồi, cậu thở dài lắc đầu “Không cần đâu, hiếm khi được đến đây, tôi đi một vòng đã.”
A Phúc nước mắt tèm lem, kiên quyết leo