Từ lúc đến Hàn Quốc tham gia giải đấu, hầu hết thời gian Thời Quang đều tắt điện thoại. Cậu hoàn toàn không muốn biết giới cờ vây trong nước nói gì về biểu hiện của họ tại cúp Nongshim. Chỉ cần đứng đây thôi cũng đủ để cậu chịu rất nhiều áp lực.
Tâm trạng này dần lên đến đỉnh khi ngồi trong phòng hội thảo xem ván cờ của anh Tự.
Im Il Hwan dĩ nhiên có chuẩn bị mà đến, quân trắng của anh Tự bị nhắm vào rồi.
Phương Tự không phải kỳ thủ có lối chơi mạnh mẽ, anh ấy thích đặt bẫy từ thế cờ, suy nghĩ cẩn thận. Nhưng chỉ cần hiểu được thói quen và lối suy nghĩ của anh ấy, thì cao thủ cũng có thể tránh được.
Mọi người trong phòng hội thảo đều chăm chú vào màn hình, không ai bình luận gì. Nói gì lúc này cũng là thừa. Trái tim mỗi người đều gắn chặt với số phận của quân trắng trên bàn cờ đó.
Phương Tự dĩ nhiên hiểu rõ tình cảnh của quân trắng, mặc dù anh đang dùng hậu thủ* nhưng quân đen lại càng giống hậu thủ hơn, theo sát mọi nơi, phá hủy cách bố trí tinh tế của quân trắng. Những tính toán cường độ cao của bộ não nhanh chóng tiêu hao năng lượng của kỳ thủ, sắc mặt Phương Tự tái nhợt.
*Hậu thủ (thuật ngữ cờ vây): nước đi (hoặc chuỗi nước đi) ở một khu vực trên bàn cờ mà đối phương có thể giành quyền đi nơi khác sau khi kết thúc.
“Nói về lý, nếu đã bị nhắm tới, quân trắng không nên đánh thế này.” Huấn luyện viên cuối cùng cũng mở lời.
Hoàn toàn không nhìn thấy Phương Tự có ý định thay đổi, nhưng Thời Quang lờ mờ cảm thấy với tính cách của anh Tự chắc chắn sẽ không đi vào ngõ cụt, anh ấy đang nghĩ gì vậy? Cậu nhìn Du Lượng với sự nghi hoặc.
Du Lượng nhìn lại “Tiếp tục xem là được.”
Quân trắng bị trói buộc dường như đang tìm kiếm một bước đột phá, quân đen rất hài lòng với tình hình hiện tại và kiên quyết thực hiện chiến lược ngay từ khi khai cuộc.
Cho đến giai đoạn cuối trung bàn.
Thời Quang vẫn cảm thấy có gì đó không ổn nên bình tĩnh và kiểm tra lại ván cờ được bày lại trên bàn cờ trước mặt.
Nhìn tổng thể tình hình, Thời Quang chợt thở phào một hơi.
Quân trắng bao vây rồi! Quân trắng dường như hỗn loạn ở cục bộ, nếu nhìn tổng thể, thì chính là một hình cờ khéo léo, bao vây quân đen.
Thì ra là vậy!
Hóa ra ngay từ đầu, quân trắng dựa vào thế bị động của mình cẩn thận dẫn dụ quân đen, hoàn thành một vòng săn. Từ đầu đến giờ, bản thân ván cờ này là một cái bẫy.
Thế cục bắt đầu biến hóa.
Biểu hiện của Im Il Hwan thay đổi, hiển nhiên đã phát hiện ra điều này. Phát hiện này đủ khiến anh ta ớn lạnh sống lưng.
Sự bao vây đã thành, bất lợi của quân đen được nới rộng. Mặc dù Im Il Hwan nhận ra và thay đổi chiến lược, nhưng đã quá muộn.
Khi sắp vào giai đoạn thu quan, quân đen nhận thua.
Phòng hội thảo của đội Trung Quốc vốn trầm mặc nhiều ngày cuối cùng cũng bùng nổ tiếng hoan hô!
Ngày 6 tháng 1, vòng thứ năm, cúp Nongshim lần thứ 10.
Người khiêu chiến Phương Tự đã giành chiến thắng, trở thành người thách thức vòng tiếp theo.
“Từ khi mất đi danh hiệu Danh Nhân, sư huynh đang nghĩ xem nước cờ của mình nên thay đổi thế nào.” Du Lượng cười nhẹ.
Thời Quang nắm chặt tay, thở dài một hơi “Tôi nói mà, anh ấy đã biết mình bị nhắm làm mục tiêu, sao có thể ngồi im chịu chết.”
Mọi người lao ra khỏi phòng hội thảo, chào đón Phương Tự ở cửa phòng đấu cờ. Chiến thắng đầu tiên của đội Trung Quốc đã mang lại sự thư thả và nụ cười biến mất từ lâu trên khuôn mặt của các đồng đội!
Các kỳ thủ đang ở Hàn Quốc không nhận ra ván cờ ảnh hưởng đến rất nhiều người ở xa ngàn dặm.
Du Hiểu Dương đã dậy sớm ngồi khoanh tay trên ghế sô pha nhìn chằm chằm vào tivi, đến lúc này mới đứng dậy rời đi.
Trong phòng hội thảo của viện cờ, các vị tiền bối và ban huấn luyện ngồi cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, tạm thời yên tâm, ít nhất sẽ không phải tiếp tục nhìn thấy sự nghi ngờ của người hâm mộ cờ vây.
Cuối cùng đã loại được kỳ thủ đầu tiên của đội Hàn Quốc. Đến nay, số lượng kỳ thủ của ba nước Trung Nhật Hàn là 3 – 3 – 4.
Theo thể chế thi đấu, cùng với chiến thắng này, sẽ có vô số khiêu chiến chờ đợi phía sau, một là thua rồi bị loại, hai là thắng đến cuối cùng.
“Ngày mai đến lượt Nhật Bản khiêu chiến, mọi người nghĩ ai sẽ là người tiếp theo?”
“Serizawa Kou, Ichi Inoue, Tsukasa Hata, một trong số họ thôi.”
“Đây không phải là đang nói nhảm hả!”
Trong bữa ăn, mọi người đều bàn tán xôn xao, hiếm khi có dịp để đùa.
Nhưng Thời Quang nhận thấy Phương Tự không cười, xoa xoa thái dương “Anh Tự, anh không sao chứ?”
Phương Tự nhẹ thở dài, uống một miếng nước “Im Il Hwan lớn hơn em và Tiểu Lượng ba tuổi, kém anh tám chín tuổi. Năm năm quả là một khoảng cách. Con người khi đến ba mươi tuổi, dễ cảm thấy mệt mỏi quá.”
Thời Quang nói “Anh Tự, mau về nghỉ ngơi đi.”
Phương Tự lắc đầu cười “Thật muốn được trẻ hơn một chút.”
Thời Quang biết trận đấu hôm nay cuối cùng đã thắng, trạng thái của kỳ thủ sẽ không bao giờ thoải mái như mặt cờ thể hiện. Phương Tự chắc hẳn đã tốn rất nhiều sức lực, anh ấy thậm chí không muốn nói thêm vài lời khi ăn.
Du Lượng nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, lo lắng nhìn Phương Tự. Ngày mai, sư huynh sẽ tiếp tục ra trận.
9 giờ sáng ngày 7 tháng 1, cửa phòng đấu cờ lại mở. Kỳ thủ cuối cùng cũng nhìn thấy cái tên xuất hiện phía đối diện bảng tên Phương Tự.
Vòng thứ sáu, cúp Nongshim lần thứ 10.
Người thách thức: Phương Tự vs Người khiêu chiến: Ichi Inoue.
Các cuộc thảo luận trong phòng hội thảo đội Trung Quốc diễn ra sôi nổi.
“Tôi cứ nghĩ sẽ là Serizawa Kou”
“Bọn họ không ngốc! Hôm qua, tôi đã nói trong số họ, anh ta không có khả năng nhất. Trước đây, anh Tự đấu với anh ta có tỷ lệ thắng rất cao.”
“Tsukasa Hata chắc chắn là chủ soái, nên anh Tự chắc cũng đoán được hôm nay sẽ đụng phải Ichi Inoue.”
Ichi Inoue là cửu đẳng trẻ nhất Nhật Bản hiện nay, hai tháng nữa tròn 19 tuổi.
Thời Quang chợt nhớ đêm qua anh Tự cười nói rất muốn trẻ lại. Ngay lúc đó, khi đoán được đối thủ của mình là Ichi Inoue, anh Tự có phải đã nhớ đến quá khứ của mình.
Hơn mười năm trước, Phương Tự cũng là cửu đẳng trẻ nhất Trung Quốc.
Trong mười năm qua, Phương Tự đã làm được rất nhiều điều. Ba giải quán quân thế giới, một câu lạc bộ quán quân Giải cờ vây hạng nhất, một trang mạng cờ vây mang lại lợi ích cho công chúng, nắm giữ ba năm danh hiệu Danh Nhân. Anh ấy công thành danh toại, vinh dự đầy người.
Nhưng thời gian sẽ không bao giờ ngừng trôi, hơn mười năm sau, đối thủ phía đối diện bàn cờ của Phương Tự nhỏ hơn anh mười ba tuổi.
Khi tuổi càng cao thì kinh nghiệm sẽ càng hỗ trợ cho kỳ thủ. Có một khoảng cách không thể thay đổi giữa khả năng tính toán của não bộ trong độ tuổi thiếu niên và ba mươi tuổi.
Trong phòng đấu cờ nhiệt độ khoảng hai mươi độ C, Phương Tự lấm tấm mồ hôi trên trán.
Hôm nay, Phương Tự vẫn cầm quân trắng.
Hai bên đen trắng giao tranh trên bàn cờ, nhưng quân đen hung hãn và tốc độ đặt cờ nhanh hơn quân trắng.
Thời Quang và Du Lượng nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến ván cuối cùng giải khiêu chiến danh hiệu Danh Nhân. Anh Tự hết thời gian, bước vào giai đoạn đếm ngược trước, cuối cùng bị Thời Quang lật ngược ván cờ.
Ván cờ trước mắt … cứ tiếp tục thế này …
Một dòng lời nhắc cuộn trên màn hình: Phương Tự cửu đẳng bước vào giai đoạn đếm ngược.
Thời Quang giật nảy mình. Thời gian của Ichi Inoue vẫn còn mười phút mới bước vào đếm ngược.
Thời gian trôi qua, cục diện bàn cờ dần rõ ràng, số mục của quân đen đang bỏ xa quân trắng.
Phòng hội thảo của đội Trung Quốc lại chìm vào im lặng.
Quân trắng không muốn nhượng bộ, cố gắng bắt kịp. Tuy nhiên, càng vào giai đoạn thu quan, các tính toán càng được nâng cao. Kim giây không ngừng đếm ngược, quân trắng vội vàng đặt xuống.
Những người trong phòng hội thảo hít một hơi “Nước đi này …”
Số lượng mục của quân trắng ngay lập tức giảm xuống ba hoặc bốn.
Nhịp tim của Thời Quang ngày càng nhanh.
Thu quan kết thúc, ván cờ cũng kết thúc. Mọi người hồi hộp chờ trọng tài đếm mục.
“Đen thắng ba mục rưỡi, đội Nhật Bản khiêu chiến thành công.” trọng tài lạnh lùng công bố kết quả.
Mọi người nằm dài trên ghế trong phòng hội thảo, không ai nói gì.
“Anh xin lỗi.”
Buổi chiều trong phòng hội thảo, Phương Tự đan tay, nói câu đầu tiên.
Sau một lúc im lặng, Dương Hải đứng dậy vỗ vai Phương Tự “Không sao đâu! Chúng ta vẫn còn người!” anh đi tới chỗ Du Lượng và Thời Quang, vỗ vai họ “Mọi người đừng nản lòng!”
“Không nản lòng!” Thời Quang nặn ra một nụ cười “Ngày mai tạm nghỉ, vừa hay được nghỉ một chút!”
Hứa Hậu cũng mỉm cười “Chi bằng ngồi tám thử xem ngày mai Hàn Quốc cử ai khiêu chiến? Ngồi trên núi xem hổ đánh nhau sẽ thư thả hơn nhiều. Họ sẽ phái người đi bắt Ichi Inoue chứ?”
Du Lượng lắc đầu “Nếu đội Hàn Quốc thông minh, sẽ không phái kỳ thủ mạnh ra trận.”
Hứa Hậu nghi hoặc “Sao lại nói vậy?”
“Bởi vì đội Hàn Quốc cũng muốn ngồi trên núi xem hổ đánh nhau.” Du Lượng nhìn lên danh sách những kỳ thủ còn lại ghi trên bảng trắng.
Trung Quốc: Du Lượng, Thời Quang.
Nhật Bản: Người thách thức vòng tiếp theo Ichi Inoue, Serizawa Kou, Tsukasa Hata.
Hàn Quốc: Lee Hoon, Ko Young Ha, Hong Su Yeong, An Tae Sun.
Du Lượng tiếp tục giải thích “Ichi Inoue rất mạnh, nếu đội Hàn Quốc cử kỳ thủ mạnh khiêu chiến, dù thành công cũng sẽ tiêu tốn rất nhiều sức lực, sau đó họ sẽ đối mặt với khiêu chiến của em hoặc Thời Quang, kết quả không thể nói trước, không có lợi cho lắm.”
“Cho nên …” Thời Quang tiếp lời “Họ vẫn ra trận một cách thận trọng, để Ichi Inoue đấu với em hoặc Du Lượng. Chỉ cần diệt được bên nào đều sẽ là lợi thế với họ, sau đó cử kỳ thủ mạnh ra trận thu hoạch. Đối với họ đây là chiến lược thông minh nhất.”
Mọi người trong phòng hội thảo đều im lặng, Du Lượng và Thời Quang nhìn nhau.
Khi cả đội đang suy nghĩ ngàn vạn điều, hai đối thủ cũng đang cân não đối mặt nhau, hành trình cúp Nongshim luôn tràn ngập gió tanh mưa máu, đầy chông gai trắc trở, chưa bao giờ là một con đường bằng phẳng.
Dù vậy, họ vẫn bước đi không do dự.
Ngày 8 tháng 1, vòng thứ bảy, cúp Nongshim lần thứ 10.
Người thách thức: Ichi Inoue vs Người khiêu chiến: An Tae Sun.
Người thách thức thắng.
Quả nhiên, đội Hàn Quốc đã chọn chiến lược thông minh này. Sử dụng quy tắc của giải đấu để tiết kiệm sức lực và triệt đi những đối thủ mạnh.
Không ngờ đã đoán được kết quả, phản ứng của Du Lượng cũng không ngoài dự đoán, cậu ấy bình tĩnh nói “Ngày mai, em sẽ khiêu chiến.”
Lần khiêu chiến