Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người

Vị này sẽ là anh tuấn công? hay là xinh đẹp thụ đây?


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDITOR: LAM

Du Trọng Hạ mở ra bức thư tình liếc mắt nhìn một cái, chữ viết khá ổn, cậu không đọc kĩ nội dung mà nhìn thẳng xuống luôn phần kí tên bên dưới.

Cổ Dung Dung? Cái tên này hình như đã từng nghe qua ở đâu đó rồi.

Du Trọng Hạ quay sang hỏi bạn cùng bàn đang ngồi chơi game, “Ban chúng mình có người nào tên là Cổ Dung Dung hả?”

Bạn cùng bàn, “Không có, ban 18 có một người.”

Du Trọng Hạ hỏi câu mấu chốt, “Đẹp mắt không?”

Ban cùng bàn thấy thư tình trong tay cậu thì ngay lập tức hiểu ra, tâm tình hóng hớt trỗi dậy phừng phực, hắn không thèm chơi game nữa, hào hứng hỏi, “Nhỏ theo đuổi ông ư? Đẹp đẹp! Ông chạy tới ban 18 nhìn vô thấy ai đẹp nhất chính là nhỏ đó!”

Du Trọng Hạ thất vọng lên tiếng, “Dựa vào nhan sắc của bạn học để tôn mình lên hở? Thế thì thôi.”

Ngồi cùng bàn, “Hổng phải! Đẹp thật đó, học thể dục dụng cụ, dáng người vô cùng xuất sắc.” Hắn khoa tay múa chân ở trước ngực, nháy mắt với Du Trọng Hạ.

Cậu hiểu ý tứ của hắn, chán nản nói, “Tui không thích bự.”

Ngồi cùng bàn bày ra biểu cảm mặt chó, “Anh Du, anh có phải là đàn ông bình thường không đấy?”

Du Trọng Hạ, “Củ cải và rau xanh mỗi thứ một vị riêng, tui thích Loli (*)cơ.”

Lời truyền miệng không thể tin tưởng hoàn toàn chỉ có thực tế mới là chính xác nhất, Du Trọng Hạ vẫn chạy đến ban 18 dòm một chút Cổ Dung Dung méo tròn ra sao.

Quào! Đúng là đẹp thật! Thế nhưng không phải kiểu Loli mà là dạng em gái lớp bên sáng sủa, hoạt bát.

(*) Loli là những bé gái chưa kết thúc dậy thì, thường những bé gái này có độ tuổi nhỏ hơn 17 hoặc những cô gái tuy đã lớn và trong độ tuổi đã trưởng thành rồi nhưng thân hình vẫn y như trẻ con. Còn một trường hợp ngược lại với thông tin trên đó là bao gồm cả những bé gái tuy nhỏ tuổi nhưng thân hình phát triển như người lớn. Đối với trường hợp này nhiều người còn đặt do một thuật ngữ riêng đó là Loli BB. Loli BB có nghĩa là Loli Big Boobs hay Loli ngực to. Các bạn có thể tham khảo thêm tại đây.

Đám Dương Kha đã trở lại sau khi xem xong chiếc xe đạp địa hình của thầy Phí, khi thấy Du Trọng Hạ đứng trước cửa của ban 18 dao dác nhìn xung quanh, vài người trong số họ mới tiến lên tóm lấy cậu, đồng thanh chất vấn, “Làm gì lén lút thế hử?”

Về cơ bản Du Trọng Hạ chỉ muốn quan sát trong âm thầm nhưng bọn họ lại tạo ra động tĩnh quá lớn khiến cho những người còn lại trong lớp đều ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa, Cổ Dung Dung cũng nhìn thấy cậu.

Nếu đã là như vậy, Du Trọng Hạ sẵn sàng hào phóng thừa nhận, “Đến xem người đẹp.”

Người đẹp ngồi ở hàng thứ hai, nhỏ bước ra khỏi lớp một cách thoải mái.

Đám Dương Kha bắt đầu nhao nhao, “Du Thập Ngũ ông có biết xấu hổ không thế? Hoa khôi của ban tụi tui mà ông cũng dám đến cướp!”

Du Trọng Hạ đuổi cả bầy đi như đuổi ruồi bọ nhưng đám học trò thể chất này cũng rất tâm lý, chẳng những chính mình rời đi còn kéo luôn những người không phận sự ở trước cửa tha đi mất.

Cổ Dung Dung có chút ngại ngùng, nhỏ cười nói, “Ông thấy bức thư rồi à?”

Du Trọng Hạ bất chợt nhớ ra cậu đã từng nói chuyện với cô nàng này, cậu hỏi, “Cậu là cán bộ môn Hóa của ban 18 phải không?”

Cổ Dung Dung mỉm cười, gật đầu, “Đúng vậy, trong tương lai hai đứa mình có thể tự xưng là CP Hóa Học.”

Du Trọng Hạ, “…” Ai muốn tạo thành tổ hợp CP với mi.

Cậu vẫn chưa quên cái vụ cô nàng xinh đẹp này chính là một kẻ chuyên đâm chọt sau lưng đâu. Huống hồ kiểu mà cậu thích chính là loại Loli mắt to, miệng nhỏ, làn da trắng trong khi Cổ Dung Dung trái ngược hoàn toàn, nhỏ cao khoảng một mét bảy, một đôi con mắt cong cong biết cười… Không thể được.

Du Trọng Hạ âm u từ chối, “Vẫn nên dừng ở đây đi, tui không thích cậu.”

Cổ Dung Dung ngẩn ngơ, kinh ngạc hỏi, “Lý do là gì?”

Du Trọng Hạ ăn ngay nói thật, “Cậu không hợp khẩu vị của tui.”

Cổ Dung Dung hỏi, “Khẩu vị của cậu ra sao? Tui có thể thay đổi.”

Du Trọng Hạ hỏi vặn lại nhỏ, “Cậu thích tui ở điểm nào?”

Cổ Dung Dung trả lời, “Ông bảnh trai nha.”

Du Trọng Hạ đợi nhưng không nghe được vế sau nên mới mở miệng, “Hết rồi?”

Cổ Dung Dung ngạc nhiên hỏi, “Ông còn cái gì nữa đâu?”

Du Trọng Hạ nghĩ bụng cô nàng này có ý thức được việc mình đang theo đuổi đàn ông không thế, ông đây ngoài tuấn tú trong thông tuệ ấy vậy mà nhỏ chỉ trông thấy mỗi cái bảnh trai là sao? Mẹ bà thứ không có ánh mắt.

“Cô gái như cậu cũng thật là…” Cậu chẳng thể buông mấy lời thô tục với nữ sinh, nói được nửa chừng thì dừng, “Thật thú vị.”

Cổ Dung Dung, “Đúng vậy, tui rất thú vị đó, thế sao ông không chịu hẹn hò với tui?”

Du Trọng Hạ, “Đã nói là không thích cậu rồi, nghe không hiểu?”

Cổ Dung Dung, “Ông đừng quyết định quá nhanh, cho ông cơ hội suy nghĩ lại đấy, ngày mai tui tới hỏi ông thêm một lần nữa nhé?”

Du Trọng Hạ lạnh nhạt vô tình, “Ý tui đã quyết, cậu từ bỏ đi.”

Cậu đút hai tay vô tui, xoay người lại, bước vào cửa sau của ban 19.

Ngày hôm sau.

Thầy Phí, chủ nhiệm mới tạm thời của ban 18 đến trường từ lúc sáng sớm, hắn thông qua khung cửa sổ và cánh cửa sau của lớp theo dõi đám học trò trong tiết truy bài đầu giờ.

Ngữ Văn là môn đầu tiên, đa số các em học sinh đang ngồi nhẩm lại cổ văn (1) mà mình mới được học, phía sau còn có mấy em nam sinh lén lút ăn điểm tâm, thậm chí còn cái vài em ngủ gà ngủ gật nữa.

(1) Nguyên văn 文言文 – Văn ngôn hay còn gọi là cổ văn có nguồn gốc từ giáp cốt văn cùng kim văn là một loại ngôn ngữ viết của Hán ngữ thượng cổ, được phát triển làm ngôn ngữ văn học cổ điển từ thời Xuân Thu Chiến Quốc thế kỷ 5 TCN đến hết thời nhà Hán, tiếp tục dùng trong sách vở, kinh điển truyền thống cho đến thế kỷ 20, khiến nó khác xa với nhiều dạng văn nói hiện đại Trung Quốc. Loại ngôn ngữ viết này dùng ngữ pháp và từ vựng cổ xưa có thể thấy trong điển tịch Tam giáo, nay đã bị đào thải và thay thế bằng bạch thoại văn (hay còn gọi là Biến thể Hán văn) ở Trung Quốc sau cuộc vận động văn hóa mới. Cổ văn tiêu biểu của Việt Nam mình có Bình Ngô Đại Cáo, Hịch Tướng Sĩ… (Theo wiki)

Lẽ ra, đây sẽ là một tiết truy bài sáng sớm bình thường như bao ngày khác. Song, Phí Tân phát hiện ra cán bộ môn có điểm bất thường. Thành tích của Cổ Dung Dung tốt hơn nhiều so với những người khác trong ban Thể Dục, học tập cũng được coi như là có cố gắng, lúc lên lớp cũng rất tích cực phát biểu nhưng mà hôm nay em ấy không đọc văn cũng chẳng đọc sách, một tay chống cằm, tâm sự nặng nề, đăm chiêu nhìn về phía bảng đen.

Bạn cùng bàn của Cổ Dung Dung phát hiện thầy Phí đang đứng ở bên ngoài cửa sổ nhìn trộm nên mới vội vàng nhắc nhở, lúc bấy giờ cô bé mới đờ đẫn lật một trang sách, miễn cưỡng đọc vài câu.

Phí Tân nhìn trong giây lát rồi bỗng dưng hoài niệm cuộc sống của học sinh cấp ba mà mình từng trải qua, hắn nhớ thứ cảm xúc sợ hãi khi bị giáo viên chủ nhiệm đứng ở ngoài quan sát, nhớ tới thời niên thiếu một đi không trở lại ấy. Khi đó trong lớp cũng sẽ có một vài nữ sinh như vậy, tự nhiên ngẩn người, thoáng chốc đỏ mặt, lại còn có trường hợp đột ngột bật khóc, bọn họ sẽ chép lại những vần thơ xinh đẹp vào cuốn vở ghi chú, sẽ viết những dòng trạng thái thật thật giả giả lên tường QQ. Tình cảm của thiếu nữ vẫn luôn lãng mạn như thế, vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười bảy.

Hắn bị tiếng bước chân vọng lại từ phía hành lang làm cho giật mình, quay đầu nhìn sang, quả nhiên là thánh đi trễ Du Trọng Hạ.

Du Trọng Hạ cứ ngỡ hôm nay ở cổng trường không thể “Tổ hợp” nào có ngờ người ta lại đứng ở nơi đây chờ mình. Này là cái quy luật cõi u minh (2) gì vậy? Thế quái nào mỗi buổi sáng đều phải giáp mặt nhau một lần mới chịu? Giáo viên dạy Hóa và cán bộ môn của anh ta, như này mới được gọi là CP Hóa Học nè.

(2) Nguyên văn 冥冥之中 – Phiên âm Hán Việt là minh minh chi trung ý chỉ những sự việc mà người phàm không cách nào tiên đoán cũng như khống chế được.

Cậu chàng đã đi muộn lại còn bước đi cực kỳ thong thả.

Phí Tân quắc tay ra hiệu với Du Trọng Hạ, nhắc nhở cậu nhanh cái chân lên.

Du Trọng Hạ sải bước với vận tốc 0.1 m/s để đến trước mặt thầy giáo Phí.

Phí Tân, “Em có thể nào đừng đi học muộn dù chỉ một ngày không?”

Du Trọng Hạ, “Một ngày đương nhiên là có thể, thầy hạ thấp tiêu chuẩn với em vậy cơ á.”

Phí Tân, “…” Hắn xua tay ý bảo cậu chàng mau mau tiến vào lớp tham gia tiết truy bài.

Du Trọng Hạ đi qua người Phí Tân, bước ngang qua cửa sổ ban 18 sau đó rẽ vào cửa sau của ban 19.

Cổ Dung Dung ngồi trong lớp học, toàn bộ quá trình ánh mắt chỉ dừng ở trên người cậu chàng.

Phí Tân: … Ây dô.

Giờ thể dục ra chơi buổi
sáng, theo lẽ thường giáo viên chủ nhiệm sẽ phải xuống sân trường quan sát tình hình tập luyện của lớp mình, trước đây Phí Tân chưa từng làm điều này, hôm nay là lần đầu tiên.

Mỗi một ban sẽ có một em học sinh đứng ở phía trước làm mẫu, đại diện của ban 18 chính là Cổ Dung Dung.

Bình thường mỗi khi nhìn thấy Phí Tân, cô bé nhất định sẽ vui vẻ bắt chuyện với hắn, thậm chí còn đi vòng quanh hắn miệng cứ như bôi mật khen hắn đẹp trai này nọ thế nhưng hôm nay, cô bé lại im lặng, biểu cảm không có gì thay đổi.

Du Trọng Hạ và đi trễ mới là một đôi CP, thể thao giữa giờ mà cũng xuống chậm, khúc nhạc dạo của bài nhạc nền đã muốn kết thúc cậu chàng mới lết đến sân tập.

Du Trọng Hạ đi ngang qua Cổ Dung Dung, cô bé giương mắt nhìn sau đó kêu lên, “Này…”

Du Trọng Hạ làm bộ như không nghe thấy, cậu mặc kệ nhỏ, mở miệng nói với Phí Tân, “Em mượn lời chúc may mắn, được thăng chức rồi ha.”

Phí Tân cũng vờ như không nghe mà ngó lơ luôn cậu chàng.

Du Trọng Hạ bước vào vị trí của mình trong đội ngũ.

Bắt đầu tập thể dục, đến phần thứ tư của động tác chuyển động hông, hắn phát hiện ra Cổ Dung Dung nước mắt giàn giụa.

Sau khi kết thúc, âm nhạc dừng lại, cô bé ngay lập tức ngồi xổm xuống chôn mặt vào đầu gối, òa khóc nức nở.

Văn phòng tổ Lý Hóa.

Phí Tân cầm khăn giấy đưa cho Cổ Dung Dung vẫn còn đang khóc tới nỗi hai mắt đỏ hoe.

Cổ Dung Dung nhận lấy, “Cảm ơn thầy Phí.”

Phí Tân, “Chớ khách khí, có thể tiếp tục lên lớp không?”

Cổ Dung Dung xoa xoa mặt, “Có thể tiếp tục.”

Phí Tân, “Bình ổn lại cảm xúc sau đó quay về phòng học đi.”

Cổ Dung Dung, “Thầy ơi, thầy không hỏi chuyện gì đã xảy ra với em sao ạ?”

Phí Tân, “Đó là chuyện riêng tư của em.”

Cổ Dung Dung, “Thầy Phí, em nguyện ý kể cho thầy nghe.”

Phí Tân nghĩ thầm nhưng thầy không có hứng thú với chuyện của em.

Cổ Dung Dung tiếp túc rớt nước mắt, chân thành nói, “Em thích một người nhưng người ta hổng có thích em.”

Phí Tân thở dài trong lòng, thích ai không thích, lại đâm đầu đi thích Du Trọng Hạ làm gì? Cậu ta thích con trai đó.

Hắn cũng chỉ có thể an ủi cô bé, “Chuyện thầm mến đại đa số đều sẽ không có kết quả.”

Cổ Dung Dung lại nói, “Em không có thầm mến nha, giờ là thời nào rồi mà còn có người chơi trò thầm mến chứ? Phèn (3) chết đi được.”

(3) Nguyên văn chỗ này là 土 – phiên âm Hán Việt là thổ, tức là quê mùa, cũ rích ấy, vì tác giả xài từ địa phương nên mình cũng xài luôn từ địa phương là phèn [Chú thích vậy lỡ có bạn nào thắc mắc hen.]  

Phí Tân, “…”

Máu nhiều chuyện của Cổ Dung Dung trỗi dậy, “Thầy à, thầy đã từng thầm mến ai chưa?”

Phí Tân, “… Thầy không. Nói em đó.”

Cổ Dung Dung, “Ồ. Em vốn định xin Wechat của cậu ấy, người khác nói cậu ấy sẽ không thêm số của người lạ thế nên em mới viết thư tình cho cậu ấy, em còn tưởng rằng sẽ thành công, kết quả cậu ấy nói cậu ấy không ưng em, còn bảo em từ bỏ đi.”

Phí Tân, “…” Không sai, đây đúng là phong cách của Du Trọng Hạ.

Cổ Dung Dung, “Thầy Phí, em thật sự rất buồn, buồn lắm luôn.”

Phí Tân, “Loại chuyện thế này… Dưa hái xanh không ngọt.”

Cổ Dung Dung rầu rĩ nói, “Nhưng mà cậu ấy bảnh trai lắm ý.”

Phí Tân, “…” Dáng vẻ của Du Trọng Hạ xác thực không tồi.

Hắn nói, “Mặc dù thầy không phản đối chuyện học sinh cấp ba nói chuyện yêu đương, song, nhiệm vụ quan trọng nhất của các em bây giờ chính là đặt học tập lên hàng đầu.”

Cổ Dung Dung nhạt nhẽo đáp, “Thầy Phí à, thầy hãy còn trẻ mặt lại đẹp thế sao cứ phải học theo cách nói chuyện của chủ nhiệm Triệu vậy?”

Phí Tân, “Thầy chỉ muốn nói là trong tương lai những cậu con trai lớp 11 sẽ có biến hóa rất lớn. Lúc này đây em cảm thấy cậu ấy bảnh trai nhưng em có biết bộ dạng sau này của cậu ấy sẽ ra sao không, vài năm sau biết đâu chừng chính em sẽ tự cảm thấy may mắn, may mắn vì đã không thành công.”

Cổ Dung Dung, “Sao có thể chứ? Em cho rằng tương lai cậu ấy sẽ được tám phần như thầy.”

Phí Tân bắt đầu nói bậy nói bạ, “Thật đấy, lúc trước mặt thầy một trời mụn, còn mang cặp kính cận dày cộm, mỗi ngày chỉ biết vùi đầu vào học thôi, không có một bạn nữ nào tình nguyện ngồi cùng bàn với thầy.”

Cổ Dung Dung, “…”

Phí Tân nói, “Sau khi lên đại học thầy mới bắt đầu học cách chăm sóc da, đeo kính sát tròng, chậm rãi nuông chiều bản thân nhiều hơn.

Cổ Dung Dung kinh hoàng nhìn chằm chằm gương mặt điển trai của hắn, “Chuyện này…”

Phí Tân tiếp tục bổ sung, “Thầy hiểu rõ tụi con trai hơn em nhiều, ngoại hình của nam sinh trong giai đoạn trung học chỉ là phong độ nhất thời thôi, hồi cấp ba lớp của thầy có hai cậu hotboy, một người học đại học Y Dược chính quy, còn chưa có tốt nghiệp đã hói đầu, người còn lại học trường nào thầy quên rồi hiện tại mập như quả bóng vậy đó. Ngược lại những kẻ xấu xí như thầy lại trở thành tấm cổ phiếu tiềm năng.”

Cổ Dung Dung, “…” Nhỏ quả thực tưởng tượng không ra dáng vẻ khi tàn tạ của Du Trọng Hạ sẽ như thế nào.

Cuối cùng Phí Tân chốt lại bằng một câu, “Trái tim của một cô gái là báu vật quý giá nhất thế gian, nó chỉ được trân trọng khi ta gặp đúng người ở đúng thời điểm. Ngàn vạn lần chớ nên gửi gắm nhầm chỗ.”

Cổ Dung Dung hoảng hốt trở về lớp học.

Thái độ của học sinh trung học đối với tình yêu hệt như một trò đùa vậy.

Phí Tân hỏi thầy Trương, “Học trò thời nay không còn muốn thầm mến nữa ạ?”

Thầy Trương, “Hiếm lắm, lớp 2000 trở về sau thích ai thì sẽ nói thẳng, cả một thế hệ đầy táo bạo và nhiệt tình, xét cho cùng là do môi trường phát triển khác nhau mà.”

Thầy giáo Phí sinh sau 1995, đẹp trai từ nhỏ, chưa từng biết tàn tạ là gì, một đường được người ta thầm mến, trong lúc nhất thời tư tưởng bị đả kích nghiêm trọng.

Hóa ra “Thầm mến” đã trở thành giọt nước mắt của thời đại mới.

Du Trọng Hạ đứng ở chỗ giao nhau giữa hai ban 18  và 19, cùng với hai cậu nam sinh ban thể chất hớn ha hớn hở tán dóc với nhau.

Mắt thấy Cổ Dung Dung tiến lại gần, hai cậu nam sinh cũng biết chuyện xảy ra vào tối hôm qua nên mới trêu đùa, “Thập Ngũ sắp chuyển sang Thập Lục rồi à?”

Cổ Dung Dung nghe được, mặt không thay đổi, đôi mắt vẫn còn đỏ vì khóc.

Du Trọng Hạ nói với hai người kia, “Ngậm miệng, đừng có nói nữa.”

Cổ Dung Dung đứng trước cửa nhìn Du Trọng Hạ, sau đó tưởng tượng ra cái cảnh gương mặt xinh đẹp trước mặt qua vài năm nữa sẽ trở nên xấu xí, cô bé tiếc hận nói, “Ông hãy ráng trân trọng hai năm này đi.”

Du Trọng Hạ, “???”

Buổi chiều, ban 19 có tiết Hóa Học, Phí Tân bị chi phối bởi chuyện vừa rồi, tránh không khỏi nhìn Du Trọng Hạ nhiều thêm mấy lần.

Cán bộ môn trời sinh tuấn tú, xác suất héo úa thật sự rất thấp.

Du Trọng Hạ ngồi bên dưới nhíu mày: Anh nhìn tui làm gì?

Thầy giáo Phí nhướng mày: Ánh mắt của Cổ Dung Dung không tồi chút nào.

Thế nhưng xét thấy cậu chàng liên tục chuyển từ trạng thái làm nũng sang đầu gấu côn đồ, thầy Phí nhất thời đoán không ra, vị này sẽ là anh tuấn công? Hay là xinh đẹp thụ đây?

Du Trọng Hạ: Anh nói cái gì? Thích ai không thích lại đi thích tui? Anh nhớ những gì anh nói hôm nay nhé, sau này ai thích ai trước người đấy làm chó!

Phí Tân: Gâu!

=]]]]]]]]]]]]]]]
Mặt chó của bạn cùng bàn:

a0126590_22301391

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện