EDITOR: LAM
(*) Canxi là một trong những nguyên tố quan trọng nhất của quá trình cấu tạo và hình thành khung xương, bởi thế nên đam mỹ mới có thể loại “Khoa xương” tức loạn luân. Ý của Phí Tân là mức độ ổng loạn luân với em trai mình đã từ 90% nhảy lên 95% rồi.Cuối năm, kỳ thực tập đã sớm kết thúc, thi tự luận nghiên cứu sinh cũng đã hoàn thành, thời hạn hợp đồng thuê nhà cũng đã hết, Phí Tân phải chuyển về nhà mình.
Lúc Du Trọng Hạ tới, Phí Tân đã thu thập gần hết mọi thứ, hắn đang dọn dẹp và làm một ít công việc tay chân đơn giản.
“Nên đưa lại chìa khóa cho thầy.” Phí Tân nói.
Du Trọng Hạ giao chìa khóa cho hắn, cậu có hơi quyến luyến căn nhà trọ nho nhỏ này, “Thầy Phí, học kì kế tiếp thầy sẽ dọn tới ở trong kí túc xá của Dĩnh Đại hay sao? Nghe nói trước khi tốt nghiệp có rất nhiều chuyện phải làm, bảo vệ luận văn này nọ? Thế nên phải dọn vào ở luôn trong trường đúng không?”
Ngày hôm nay Phí Tân không hề tầm thường, hắn lạnh lùng đoan chính trả lời, “Đúng vậy, trước khi tốt nghiệp thường sẽ bộn bề nhiều việc, thầy không nhất thiết phải trọ ở kí túc xá, đến lúc đó… Phải căn cứ vào tình hình cụ thể mới có thể quyết định.”
Du Trọng không hiểu cho lắm, “Căn cứ tình huống cụ thể gì thế?”
Phí Tân bày ra cái dáng vẻ xa cách người ngàn dặm, hắn nói, “Con nít con nôi chớ có hỏi chuyện người lớn.”
Du Trọng Hạ khiêu khích nhìn thầy Phí rồi dùng đầu ngón tay chọt chọt bả vai của hắn, sau đó nói, “Tân Tân, thầy lại giả vờ giả vịt gì đấy?”
Phí Tân, “Đừng, chọt, thầy.”
Du Trọng Hạ chọt mỗi lúc một hăng say, “Thầy bớt xàm lại nha, tuần trước em nhân nhượng thầy là vì thầy sắp thi cho nên em mới ngoan ngoãn phục tùng, tuần này thầy lại tiếp tục giở cái giọng điệu kênh kiệu ấy với em, thi tốt lắm đúng không? Sắp đi Bắc Đại làm nghiên cứu sinh nên mới khinh thường đám học sinh THPT như tụi em chứ gì?”
Phí Tân chỉ mặc mỗi một chiếc áo Hoodie, hắn bị Du Trọng Hạ chọt đau điếng nên đành phải nắm lấy ngón trỏ của cậu chàng, “Bảo em đừng có chọt thầy nữa, có nghe không hả?”
Du Trọng Hạ, “Không nghe, em bị điếc.”
Phí Tân tức điên bẻ ngược đầu ngón trỏ của cậu chàng.
Sức lực của Du Trọng Hạ không bằng thầy Phí nhưng cậu là kẻ co được giãn được, “Đừng đừng đừng, anh hai em sai rồi, đau quá đau, gãy mất thôi… Nghiên cứu sinh dự bị của Bắc Đại đánh người nè! Có ai không? Mau đến cứu người.”
Phí Tân buông Du Trọng Hạ ra, hắn chỉ tay về phía cậu học sinh cấp ba này sau đó uy hiếp, “Thầy đã nói là chớ nên gây sự với thầy, cũng đừng có cả ngày không biết tôn ti trật tự, trong tương lai phải bảo trì khoảng cách xã giao với thầy… Từ một mét trở lên.”
Du Trọng Hạ, “???”
Phí Tân chỉ đơn thuần là đang cáu kỉnh với chính mình, lại còn giận dỗi phát ra một tiếng, “Hứ.”
Du Trọng Hạ khó có thể tin được, “Thầy bị thần kinh hay gì? Thi đến nổi đần luôn rồi hả?”
Phí Tân răn đe một cách nặng nề, “Chú ý lời nói, hỗn xược kiểu đó nữa thầy đánh em ngay đấy.”
Du Trọng Hạ, “…”
Phí Tân mặc kệ cậu chàng, hắn cầm cây lau nhà mới vừa dùng tiến vào buồng tắm, dự định giặt sạch sẽ.
Bên ngoài trở nên vắng lặng.
Du Trọng Hạ đã đi rồi ư? Mới nãy hắn hung dữ như vậy, em ấy tức giận bỏ đi cũng là chuyện hết sức bình thường.
Đi thì đi… Đau dài chi bằng đau ngắn.
Phí Tân: Con người của tui sao lại xấu xa đến thế? Sao lại có thể vì sự ích kỉ của bản thân mà cư xử với người khác như vậy? Du Trọng Hạ đâu có làm sai chuyện gì? Người sai chính là kẻ mang nồng độ Ca 90% như tui đây nè.
Hắn giặt cây lau nhà một cách qua loa sau đó kéo nó ra chuẩn bị tiếp tục vệ sinh sàn nhà. Du Trọng Hạ vẫn chưa rời đi, em ấy hãy còn ở yên vị trí mà mới ban nãy vừa bị hắn nạt cho một trận. Song, cậu chàng không đứng mà là ngồi chồm hổm nơi đó, cúi đầu, ngón tay khẩy nhẹ rảnh sàn nhà. Hệt như một đứa trẻ con bị người lớn rầy la nhưng lại không biết tại sao.
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ ngẩng đầu dòm hắn một cái, lặng thinh không nói, tiếp tục khẩy rảnh sàn nhà.
Phí Tân, “Em làm cái gì vậy?”
Du Trọng Hạ, “Suy ngẫm.”
Phí Tân, “… Hả?”
Du Trọng Hạ, “Em hỗn láo, em không phải là một người em trai ngoan. Suy ngẫm khiến mọi người tiến bộ, sửa chữa sai lầm và thúc đẩy sự phát triển.”
Thái độ đứng đắn của người em trai tuyệt thế vô song này khiến cho Phí Tân hổ thẹn vô cùng, cũng càng làm hắn nhận ra hành vi của mình có bao nhiêu quá đáng.
Phí Tân, “Em chớ có khẩy hư rảnh sàn nhà, thầy lại phải bồi thường cho người ta.”
Du Trọng Hạ không khẩy sàn nhà nữa, cậu chàng bắt đầu khẩy đến ngón tay của chính mình.
Phí Tân lúng túng chuyển sang lau sàn nhà ở phía bên kia thế nhưng cái phòng trọ này lớn có bao nhiêu đó thôi, ngay cả một miếng rào chắn cũng không có, chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy đối phương.
Du Trọng Hạ oan oan ức ức bày ra vẻ mặt tủi hờn.
Phí Tân hỏi cậu chàng, “Chân không tê à?”
Du Trọng Hạ, “Tê.”
Phí Tân, “Thế sao không đứng lên?”
Du Trọng Hạ, “Đứng mệt.”
Phí Tân, “Qua kia ngồi đi.”
Du Trọng Hạ gợi đòn nói, “Nào có chuyện anh hai làm việc còn em út thì lại ngồi chơi, em không thể không biết tôn ti trật tự.”
Phí Tân, “Vậy em lau nhé? Để thầy nghỉ ngơi một lát.”
Du Trọng Hạ, “Thầy thả cây lau nhà ở đó rồi lùi ra phía sau một mét đi, em sẽ tới đó lấy. Thầy bảo tụi mình phải giữ khoảng cách xã giao với nhau mà.”
Phí Tân phục rồi, hắn nói, “Là lỗi của thầy, em đứng dậy nghỉ ngơi đi, đến lượt thầy ngồi xổm ngẫm nghĩ lại, nhé?”
Du Trọng Hạ, “Nói sao đây ta, một sinh viên ưu tú của Dĩnh Đại sắp sửa thành nghiên cứu sinh của Bắc Đại như thầy lại còn là nam giáo viên được yêu mến nhất ở Thất Trung, thầy sao có thể sai được?”
Phí Tân, “Đừng hạch sách thầy có được không?”
Du Trọng Hạ bắt chước một tiếng “Hứ!” ban nãy của hắn.
Phí Tân bị cậu chàng chọc cho nở nụ cười, “Thầy không có hứ như vậy, em hứ khó nghe muốn chết, em là chú heo con đấy à?”
Du Trọng Hạ chỉ tay về phía hắn, “Thầy nói chuyện chú ý chút, còn xấc láo như vậy nữa em sẽ tuyệt giao với thầy.”
Phí Tân dùng một tay che lại mắt mình, giả vờ mếu máo, “Không được không được, đừng tuyệt giao với thầy, em mà không chơi với thầy nữa thầy về mét mẹ cho coi.”
Du Trọng Hạ, “…”
Cậu đã đủ quái gở rồi mà thầy Phí còn quái gở hơn cả cậu là sao? Thậm chí… Có chút đáng yêu.
Du Trọng Hạ bật người nhảy dựng lên, vài bước đã đến trước mặt Phí Tân, hai tay nắm lấy cổ áo của hắn, cậu nói, “Khoảng cách xã giao? Giề? Xấc xược thì sẽ đánh em? Nè he? Mi là yêu quái tới đây giả dạng thầy Phí đúng không? Thầy ấy không bao giờ nói năng kiểu đó.”
Phí Tân trợn trắng mắt, thè lưỡi hợp tác, “Á tui chết rồi.”
Du Trọng Hạ vẫn chưa nguôi giận, cậu gõ đầu Phí Tân hai lần rồi mới mở miệng, “Hôm nay thầy rất đáng ghét!”
Phí Tân, “Ừ ừ ừ, thầy chán ghét bản thân tới mức chết đi sống lại đây nè.”
Du Trọng Hạ xoay người lê hai bước chân đến bên mép giường sau đó ngồi phịch xuống, than thở một câu, “Mẹ bà, tê chân quá.”
Phí Tân, “Ngồi xổm cả buổi như vậy không tệ mới là lạ đó, sớm bảo em đứng lên em lại cứ lì.”
Du Trọng Hạ, “Chiến lược của em chính là ngồi chồm hổm, chưa dẹp loạn được thầy sao có thể đứng lên?”
Phí Tân, “…”
Bậc thầy chiến thuật Du Trọng Hạ đá đôi dép lê sang một bên, bắt đầu tự xoa bóp chân cẳng của chính mình.
Tình huống của Phí Tân lúc này chính là kiểu mẫu điển hình cho việc thất thủ, binh bại như núi đổ, có muốn khởi nghĩa vũ trang thêm lần nữa cũng là điều không thể.
Hắn đành phải cố gắng hết sức duy trì sự bình tĩnh, mở miệng giễu cợt, “Ngó cái đôi tất màu hường này mà xem.”
Du Trọng Hạ, “Vạn Bằng mua cho em đấy.”
Phí Tân, “… Ồ, tình nghĩa giữa hai người bền chặt ghê, mua cả tất cho nhau.”
Du Trọng Hạ, “Cho nhau chỗ nào? Em chưa bao giờ mua cho cậu ta thứ đồ nào xấu như vậy.”
Đôi tất hồng nhận được vào ngày sinh nhật này đã nằm trong tủ của cậu suốt một năm trời, trước kia cậu không nỡ xỏ. Thế nhưng năm nay cậu lại nhận được cả lố ốp lưng điện thoại, còn thêm cả tấm thẻ học viên lái xe từ phía Phí Tân cho nên đôi tất này nhanh chóng mất đi địa vị vốn có. Hơn nữa nếu không mang thì đôi tất sẽ trở nên nhỏ đi, bởi vì…”
Du Trọng Hạ, “Em vẫn chưa kể với thầy, em cao hơn rồi!”
Phí Tân, “Thật à? Nhìn không ra.”
Du Trọng Hạ đứng lên cho hắn xem, cậu nói, “Ngày hôm qua đo đã là 178.5, sắp lên 179!”
Phí Tân, “Chúc mừng nhé, làm tròn thì thành hai mét.”
Du Trọng Hạ xáp lại gần thầy Phí, cậu khoa tay múa chân một hồi, đại khái chỉ đứng tới giữa mắt và lông mày của thầy ấy, cao thêm sáu bảy phân nói nhiều không nhiều, nói ít thì cũng không phải ít. Chẳng biết cậu có thể cao thêm được nữa không, biết bao giờ mới có thể đứng ngang ngửa thầy ấy?
Cậu học sinh cấp ba nhất thời nản lòng nhào về phía trước, đầu cọ vào cằm của chàng sinh viên, hai tay níu lấy vạt áo của người ta, bắt đầu nũng nịu, “Tức ghê ó, sao em lại phát triển chậm như vậy chứ?”
Phí Tân, “…”
Hắn nghe thấy chỉ số nồng độ Ca của mình răng rắc, từ 90% vọt lên hẳn 95%.
Phí Tân bàn giao nhà trọ, việc này sẽ khá bất tiện cho Du Trọng Hạ nếu như muốn tìm hắn. Tuy nhiên đối với hắn mà nói đây tạm thời được xem như là một chuyện tốt.
Còn đối với với Du Trọng Hạ mà nói đây là chuyện chưa thể thích ứng ngay được.
Cậu thường xuyên quên mất việc thầy Phí đã dọn đi, sau khi tan học vẫn cứ quen đường quen nẻo muốn đến phòng trọ chơi với thầy Phí, sau đó bản thân mới chợt nhớ ra nhà họ Phí cách Thất Trung quá xa. Thầy ấy sống chung với bố mẹ, cậu không thể mặt dày mày dạn tới nỗi chạy đến ngủ qua đêm ở nhà người ta.
Sau tết Dương lịch thì còn hơn một tuần nữa là đến kỳ thi cuối học kì, thi xong thì sẽ được nghỉ đông.
Du Trọng Hạ dự định đợi đến kỳ nghỉ đông sẽ chính thức đến nhà họ Phí thăm hỏi, lễ nghĩa phải trang trọng chút mới ổn thỏa.
Trước khi kỳ thi cuối học kì diễn ra thì kết quả cuộc thi công chức quốc gia đã được công bố.
Đồng chí Giang Nhân Khuyết đỗ thủ khoa với tổng số điểm là 143, hắn cũng đã kết thúc thời gian thực tập tại đơn vị, chuyên tâm chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn sau Tết Nguyên Đán.
Thi tốt như vậy lẽ dĩ nhiên Phí Tân bắt hắn phải khao một chầu.
Giang Nhân Khuyết: 【
Ok ok, ăn lẩu nhé?】
Phí Tân: 【
Ừ.】
Giang Nhân Khuyết: 【
AA được không?】
Phí Tân: 【Hình ảnh】
Là ảnh chụp màn hình giải thích thế nào gọi là mời khách trên Baidu: Mời
khách tức là một mình gánh hết tất cả chi phí cho việc mở tiệc chiêu đãi khách khứa như là một sự ăn mừng, thể hiện tình cảm thân thiết hoặc chúc phúc.
Giang Nhân Khuyết: 【
Ha ha ha ha ha ha được rồi, mùi vị của sự nghèo khổ bắt đầu tràn lan.】
Phí Tân: 【
Mày đừng nạp tiền chơi game nữa thì tự khắc sẽ giàu lại thôi.】
Giang Nhân Khuyết: 【
Khoảng thời gian này không có bé đẹp trai nào chơi trò mờ ám với tao, tao đành phải chơi game để an ủi tâm hồn.】
Phí Tân: 【.】
Giang Nhân Khuyết: 【
Ý của mày là tao nói đúng rồi chứ gì?】
Phí Tân: 【
Ý bảo mày cút đi đấy.】
Giang Nhân Khuyết: 【
Hai người vẫn duy trì trạng thái đó à?】
Phí Tân: 【
Gần như là vậy.】
Giang Nhân Khuyết: 【
Vừa khéo hôm nay là Thứ Sáu, chi bằng gọi em trai mày cùng đi ăn lẩu?】
Phí Tân: 【
Mày muốn làm gì?】
Giang Nhân Khuyết: 【
Không làm gì hết, ăn lẩu phải nhiều người mới vui. Với cả em trai mày cũng sẽ là em trai tao, không tính ra mắt hở?】
Phí Tân: 【
Để tao hỏi em ấy đã.】
Hắn gọi điện thoại cho Du Trọng Hạ, “Buổi tối em có bận gì không?”
Du Trọng Hạ: “Vốn là không nhưng hiện tại thì có.”
Phí Tân, “Có cái gì mà có? Cứ như thể em biết thầy kiếm em để làm gì vậy đó?”
Du Trọng Hạ, “Làm gì cũng được hết ó, người ta thích nhất là được chơi đùa với thầy mà.”
Phí Tân bị sự điệu đà này của cậu chàng làm cho toàn thân tê dại, “Em không nói năng đàng hoàng lại thì thầy cúp máy liền đấy.”
Du Trọng Hạ dùng giọng điệu của nhân viên chăm sóc khách hàng để trả lời, “Ok, vừa rồi tín hiệu không tốt lắm, tôi có thể giúp được gì cho ngài? Muốn xem phim nhấn phím 1, muốn dùng bữa nhấn phím 2, muốn chơi game nhấn phím 3, muốn mua sắm nhấn phím 4, muốn ngủ thuần khiết nhấn phím 5, chỉ có trẻ con mới đưa ra quyền lựa chọn, người lớn nếu muốn tất cả thì vui lòng nhấn phím #.”
Phí Tân, “… Tít, 6.”
Du Trọng Hạ bất ngờ không kịp trở tay, “6 là sao?”
Phí Tân, “Dẫn em tới ăn một bữa cơm với bạn của thầy.”
Du Trọng Hạ, “Ok ok… Bạn gái hở?”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ, “?”
Phí Tân thầm nghĩ, có bạn gái thì đã tốt.
Du Trọng Hạ nhận ra sự ngập ngừng của thầy Phí, trong lòng nhất thời hồi hộp, hổng lẽ thầy Phí nhanh như vậy mà đã hẹn hò rồi?
Phí Tân nói, “Không phải, nếu có bạn gái thầy còn dắt em theo làm gì?”
Du Trọng Hạ, “Nếu thật sự là bạn gái em đách thèm đi.”
Phí Tân, “Lí do?”
Du Trọng Hạ, “Bởi vì…”
Bởi vì gì đây?
Trên đời này không có vấn đề nào mà Du Trọng Hạ không thể trả lời, giả dụ như không giải đáp được thì cậu cũng cưỡng ép nó thành câu trả lời, “Bởi vì em ghen thay em trai mình.”
Phí Tân muốn trầm cảm khi nghe xong cái đáp án này, hắn ai oán mở miệng, “Còn nhắc lại việc này nữa thầy tự sát ngay đấy, biết chưa?”
Du Trọng Hạ, “… Ồ.”
Đã bảo thầy Phí là trai thẳng mà! Thẳng như một đàn cò trắng bay vút lên trời.
Mệnh của Du Quý Dương khổ quá đi mất.
Ba người tụ tập tại một cửa hàng lẩu.
Phí Tân trước tiên dặn dò Giang Nhân Khuyết nhớ phải giữ mồm giữ miệng, hắn sợ người bạn này của mình ăn nói bậy bạ trước mặt Du Trọng Hạ.
Giang Nhân Khuyết ngoan ngoãn nghe lời, hắn không hề đề cập đến những chuyện mình đã biết.
Song, tình huống lại phát triển theo một phương diện khác.
Du Trọng Hạ thuận miệng thốt lên, “Em và thầy Phí thường xuyên đi coi phim.”
Giang Nhân Khuyết ngay lập tức phản pháo, “Lần đầu tiên trong đời Tân Tân đi xem phim với bạn học cùng trang lứa là hồi cấp ba, mà người đó chính là anh.”
Du Trọng Hạ, “Em với thầy Phí đã từng đi ngâm suối nước nóng.”
Giang Nhân Khuyết, “Bọn anh ngâm chung tới mức ớn luôn rồi, lúc nghỉ hè còn cởi truồng tắm biển nữa đấy.”
Du Trọng Hạ, “Thầy Phí nói khi nào nghỉ đông sẽ ra ngoài du lịch với em.”
Giang Nhân Khuyết, “Thế thì còn gì bằng, Tân Tân rất biết cách lên kế hoạch và chăm sóc người khác, mỗi lần đi di lịch với Tân Tân anh chẳng phải lo nghĩ gì hết.”
Du Trọng Hạ, “Bọn em còn thường xuyên ngủ chung!”
Giang Nhân Khuyết, “Khéo chưa, anh cũng hay ngủ chung với Tân Tân, bác gái còn đặc biệt chuẩn bị đồ ngủ cho anh.”
Du Trọng Hạ năm nay mười tám tuổi, đang trong giai đoạn phát triển, siêu năng lực lúc thường chính là ăn, nhất là thịt nhưng hôm nay cậu lại chẳng ăn được bao nhiêu mà chỉ tập trung uống nước có gas.
Cậu không phải kẻ ngốc dĩ nhiên có thể nghe ra được hàm ý mỉa mai trong lời nói của Giang Nhân Khuyết, người này cố ý chèn ép cậu. Nếu là vì chuyện khác cậu sẽ không phải chịu loại nhục nhã này, suy cho cùng cũng bởi vì Giang Nhân Khuyết quen biết thầy ấy trước, càng hiểu rõ thầy ấy hơn cậu. Chuyện đó có nhất thiết phải lôi ra khoe khoang vậy không? Hai mươi mấy tuổi đầu rồi sao lại ấu trĩ như vậy? Là vì muốn chọc cho người khác tức giận hay gì?
Ha ha.
Du Trọng Hạ: Đúng vậy! Là tui nè! Tui bị chọc tức rồi! Tức chết tui, tức chết tui, tức chết tui.jpg
Thời điểm cậu chàng đi vệ sinh.
Phí Tân cảnh cáo Giang Nhân Khuyết, “Mày đừng có chèn ép em ấy mãi thế, còn làm như vậy nữa thì cũng đừng trách tao trở mặt dẫn em ấy về.”
Giang Nhân Khuyết, “Đừng mà, trêu đứa nhỏ này vui ghê, để tao chọc thêm xíu đi.”
Phí Tân, “Cút.”
Giang Nhân Khuyết, “Mày còn dám nói thằng bé không có ý với mày, tao một chữ cũng đách tin. Mày có tin hay không? Lát nữa tao nói bậy nói bạ với thằng bé bảo rằng hai đứa mình đã từng làm qua một vài chuyện mờ ám, kiểu nào thằng bé cũng ngay tại chỗ đá đổ nồi lẩu cho coi.”
Phí Tân, “Đủ rồi, đừng lôi loại chuyện này ra đùa giỡn, tao bực mình rồi đó, cái loại ông chú biến thái như mày chớ có làm hư học trò của tao.”
Giang Nhân Khuyết, “Thằng bé ghen đấy, mày không nhận ra hả?”
Phí Tân, “Ghen cái gì mà ghen? Học sinh cấp ba đang trong lứa tuổi vị thành niên nên tính tình hiếu thắng, luôn luôn muốn độc chiếm bạn thân, điều này vô cùng bình thường, mày đừng trêu em ấy nữa.”
Giang Nhân Khuyết thiếu điều quỳ lạy, “… Tân Tân à, tao xấu nên mới độc thân, còn mày ế là do thực lực đấy. Chuyện đến nước này rồi mà mày còn giảng dạy tâm sinh lí của trẻ vị thành niên cho tao làm gì?”
Phí Tân, “??? Mày hiểu rõ tâm lí giáo dục hơn tao chắc?”
Giang Nhân Khuyết dòm bạn mình như dòm kẻ ngu si, hắn mở miệng chịu thua, “Mày hiểu, mày hiểu, được chưa? Về sau nửa đêm đừng tới tìm tao, mắt mù không thấy lòng người tốt.”
Phí Tân, “Tao không thể giải thích rõ ràng với mày.”
Giang Nhân Khuyết, “Mày chưa nói lấy đâu ra rõ ràng?”
Phí Tân thủ vững 5% cuối cùng, “Tao từng bảo với mày tao không phải, tao thấy ghê tởm khi xem GV.”
Du Trọng Hạ ở trong buồng vệ sinh, vừa tiểu vừa căm phẫn, hết chửi Giang Nhân Khuyết rồi lại chuyển sang mắng Phí Tân.
Giang Nhân Khuyết thì thôi bỏ đi, hổng thân với cậu, điều đáng nói là Phí Tân thấy cậu ngậm đắng nuốt cay lại chẳng hề ra tay giúp đỡ.
… Hai kẻ sinh viên các người tự chơi với nhau đi. Tui đá đổ dẹp nghỉ.
Giang Nhân Khuyết đột nhiên nói, “Tân Tân, đứa nhỏ này dáng dấp đẹp quá, bắt mắt hơn rất nhiều cô gái luôn đấy.”
Phí Tân, “… Hả?”
Giang Nhân Khuyết, “Mày không xông lên đúng không? Vậy thì để tao.”
Phí Tân, “??? Mày điên à?”
Giang Nhân Khuyết nhún vai, “Con người của tao đơn giản lắm, đẹp là được, thằng bé xuất sắc như vậy tao đương nhiên có thể, vì thằng bé bảo tao làm thụ tao cũng chấp nhận luôn.”
Phí Tân, “Mày điên rồi, đừng nói nữa.”
Giang Nhân Khuyết, “Không phải, mày nhìn dáng vẻ của thằng bé đi; gương mặt ấy, ánh mắt ấy, bờ môi kia, cái mũi kia, hoàn hảo. Đích thị là một cậu thiếu niên thanh tú.”
Phí Tân, “…”
Giang Nhân Khuyết cố ý dùng giọng điệu bỉ ổi để mà nói, “Còn cả bả vai ấy, cặp chân kia, chậc, chiếc eo nhỏ…”
Phí Tân càng nghe càng cảm thấy kì quái, “Câm miệng… Dừng lại ngay!”
Du Trọng Hạ từ trong buồng vệ sinh đi ra, cậu định bụng nói mình phải về trước. Vừa đi được vài bước thì bỗng dưng thầy Phí nổi điên, Giang Nhân Khuyết cũng đứng bật dậy toan bỏ chạy nhưng đã bị thầy ấy tóm được cổ áo, vừa tóm vừa chửi, “Mày không biết xấu hổ hả? Thử nói bậy thêm một lần nữa coi?!”
Giang Nhân Khuyết bị nắm cổ áo, hắn ôm đầu xoay quanh trốn chui như chuột, “Không có! Tao hổng nghĩ gì hết! Tao nói phong long vậy thôi! Mày nghĩ cái gì thì chỉ có mày mới biết!”
Hai người gây ra động tĩnh quá lớn khiến cho nhân viên phục vụ cũng phải chạy tới khuyên ngăn.
Du Trọng Hạ chẳng thể hiểu nổi hành động của bọn họ, não bộ tự suy diễn một phen, nội tâm thầm nghĩ: He he, quả nhiên thầy Phí thiên vị tui hơn.