Chap 72: thoát khỏi hiểm nguy
\- Muội Muội em đang mang thai anh không thể để em chạy, lên lưng đi anh cõng em.
Đường Muội nhiều lần gặp nguy nan cái thai ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng cho nên dù là biện pháp gì thì anh cũng phải thử để tránh tình trạng xấu nhất đối với cô và đứa bé. Sức của cô hiện tại không thể nào chạy nhanh ra khỏi bán kính 500m này trước khi bom nổ cho nên cách duy nhất vẫn là anh cõng cô chạy khỏi, chạy được bao xa thì bao xa.
“ BÙM ” một tiếng nổ lớn vang lên. Nhưng cũng may bán kính đặt bom của Trần Tuệ Nhiên không như cô ta nói, nó không phải ở bán kính 500m mà chỉ bán kính ở trong khu nhà hoang mà thôi, cũng vì như vậy Đoan Mộc Khải và Đường Muội có thể tránh được kiếp nạn.
Đường Muội từ trên lưng Đoan Mộc Khải nhảy xuống, quan tâm hỏi han.
\- anh không sao chứ ?
Đoan Mộc Khải mỉm cười quay sang định lên tiếng đáp lại ai ngờ lại khiến anh chứng kiến cảnh Đường Muội và Cố Hạo đang nói chuyện vui vẻ, câu hỏi vừa rồi anh nghe được cũng là cô hỏi Cố Hạo mà không phải hỏi anh.
Sắc mặt anh lập tức biến đen, rõ ràng là anh vất vả cõng cô thoát khỏi nguy hiểm vậy cô không hỏi han anh một tiếng còn quay sang hỏi han quan tâm Cố Hạo. Anh thật không biết trong mắt của cô anh rốt cuộc quan trọng hay là Cố Haoh quan trọng ?
\- tôi không sao cả, cô đấy không ngờ cô lại là đang mang thai, nếu biết như vậy tôi đã ra tay hạ sát cô ta nhanh một chút như vậy sẽ không phải để cô gặp nguy như lúc nãy.
\- không sao thì tốt, mà sao anh lại đúng lúc xuất hiện ở đây vậy ?
\- nhắc đến thì phải nhắc tôi với cô cũng xem như có duyên phận nha, đúng lúc trên đường đi đến trung tâm thương tâm chiếc xe bắt cóc cô dừng ngay đèn đỏ bên cạnh xe tôi nên mới để tôi thấy được vì thế mới đuổi theo được đến đây đấy. Cô nói xem chúng ta thật sự quá có duyên luôn đúng không ?
Sắc mặt của Đoan mộc Khải đứng bên cạnh càng lúc càng đen, suýt chút nữa thì giống luôn cục than mất. Rõ ràng anh to xác như vậy đứng đây nãy giờ mà cô thì vẫn không hề quan tâm đến sự tồn tại của anh nói xem có phải anh nên tức giận hay không.
\- duyên phận cái con khỉ nhà anh, nếu anh và vợ tôi có duyên thì đã nên duyên vợ chồng rồi, cần gì phải đứng đây nói nhiều như vậy hả ?
Đường Muội lúc này mới nhớ đến sự tồn tại của ông thần không khí là anh, cô đưa đôi mắt long lanh lên nhìn anh ra vẻ mình đã sai.
\- Đoan Mộc thiếu của chúng ta cuối cùng cũng biết ghen, lại còn viết to hai chữ ghen ngay trên mặt luôn.
Cố Hạo cười to nhìn Đoan Mộc Khải sau đó lại quay sang nhìn Đường Muội tiếp tục nói.
\- Đường Muội tôi về trước nhé, nếu không lát nữa sẽ bị bình giấm này đè nghẹt chết.
~
Sau khi Cố Hạo rời đi, Đoan Mộc Khải và Đường Muội cũng trở về Tuyết Sơn Viện.
\- em nói xem hôm nay anh nên trừng trị em thế nào đây ? Anh đã nói với em không thể cười nói với người đàn ông khác ngoại trừ anh, vậy mà em vẫn không nhớ. Em có phải là không nghe lọt lỗ tai lời anh nói hay không hả ?
Vừa về đến nhà cô còn định yên ổn đi tắm rửa nghỉ ngơi ai ngờ đâu anh không những không để cô đi tắm mà còn mang cô đè xuống giường rồi giáo huấn cô.
\- em là vợ anh, không phải con của anh. Lời anh nói em có thể không nghe, cũng có thể không nhớ, anh trách em cũng vô dụng thôi.
Không nghe ? Lại còn