Edit by Hà Rockin
Giờ Tuất, mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, một vầng trăng lưỡi liềm đang nghiêng nghiêng phía chân trời, khúc xạ ra ánh sáng trắng nhàn nhạt.
Đúng vào lúc này, "Bang bang bang!" Tiếng gõ cửa vang lên rõ ràng trong bóng đêm yên tĩnh.
Minh Quân đẩy Thu Lộc đang đè trên người mình ra, mặt ửng đỏ khẽ trách mắng: "Đi mở cửa!"
Thu Lộc lại dịch qua, vừa định nói đừng để ý tới người bên ngoài thì thanh âm của Liên Kỳ vang lên ở ngoài cửa, "A Quân, Thu đại ca, các ngươi có ở nhà không?"
Thân thể Thu Lộc cứng đờ, bàn tay đang vươn ra chuẩn bị mở cổ áo Minh Quân cũng rơi xuống.
Người tới là Liên Kỳ, về tình về lý cũng không tiện ngăn người ngoài cửa.
Thu Lộc hôn lên trán Minh Quân mới khàn khàn nói: "Ta đi mở cửa, ngươi..."
Không đợi Thu Lộc nói thêm gì nữa, Minh Quân đã cúi đầu sửa sang lại quần áo của mình.
Thu Lộc:...!
Vừa mở cửa đem mấy người Liên Kỳ đón vào, Thu Lộc vừa hỏi: "Đến trễ như vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
Liên Kỳ ôm Liên Anh trong lòng, lúc này nàng đã không còn khóc nữa.
Lúc này đang nắm chặt góc áo đại ca nhà mình, nhu thuận làm cho người ta đau lòng.
Đường Vô Dục dọc theo đường đi vẫn muốn hỗ trợ, nhưng đều bị Liên Kỳ cự tuyệt.
Lúc này nghe xong vấn đề của Thu Lộc, Liên Kỳ thật sự không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể mang theo áy náy, cúi đầu nói: "Là A Anh xảy ra chút vấn đề, muốn tìm Minh Quân giúp một chút.
"
Thu Lộc tuy rằng nghi hoặc, nhưng nhìn Liên Anh ghé vào trong ngực Liên Kỳ, bộ dáng ỉu ỉu.
Cảm thấy sự tình hình như có chút nghiêm trọng, cũng không hỏi nhiều, trực tiếp dẫn mấy người vào phòng.
Trong phòng, Minh Quân đã thắp nến lên, mấy người Liên Kỳ vừa vào cửa, hắn liền chú ý tới Liên Anh, "A Anh đây là làm sao vậy? "
Vừa hỏi, hắn vừa bày ra để cho bọn họ ngồi xuống, lại bị Liên Kỳ ngăn cản, "A Quân, trước tiên không vội những thứ này, A Anh nàng xảy ra chút chuyện, ta cũng không tìm được người thích hợp khác, liền muốn tìm ngươi giúp một việc.
"
"Rất gấp?"
"Ừm."
Sau khi nhận được câu trả lời của Liên Kỳ, Minh Quân cũng không chần chờ, bảo Thu Lộc mang theo Đường Vô Dục đi chỗ khác ngồi một chút.
Vấn đề liên quan đến cô nương gia, những đại nam nhân này vẫn nên tránh hiềm nghi thì hơn.
Sau khi đóng cửa lại, Minh Quân lúc này mới nói, "Được rồi, rốt cuộc là chuyện gì? "
"Cái kia, A Anh hình như là tới cái gì gì kia, ta cũng không hiểu lắm, có thể mời Tam thẩm nói cho nàng biết làm thế nào không?" Thời điểm nói lời này, Liên Kỳ cũng có chút không được tự nhiên.
Nếu như là ở hiện đại, phản ứng đầu tiên của Liên Kỳ chính là đi mua băng vệ sinh, nhưng ở Đại Đường nào có thứ này, phụ nữ thời cổ đại đến kinh nguyệt phải làm như thế nào, hắn hoàn toàn không biết.
"A?" Bởi vì Liên Kỳ nói mơ hồ, Minh Quân lúc nhất thời không có phản ứng kịp.
"Chính là cái kia...!Kinh nguyệt.
" Liên Kỳ cũng không biết chuyện này ở cổ đại được xưng hô ra sao, dứt khoát dùng từ hắn biết.
"Kinh nguyệt? Ngươi nói là nguyệt tín hàng tháng nữ tử sẽ tới? " Minh Quân có chút chần chờ.
"Dù sao, dù sao mỗi tháng đều có mấy ngày như vậy!"
"Đó chính là Nguyệt Tín." Minh Quân ngộ ra, chuyện này bọn họ còn thật sự là không dễ nói lắm.
Dù sao ca nhi cũng sẽ không có cái đấy.
Hơn nữa, tuy ca nhi nhìn ngoại hình cũng là nam tử, có đôi khi cũng không phải thuận tiện như vậy.
Mà Liên gia bây giờ cũng không có nữ trưởng bối, lúc dì Cát qua đời, Liên Anh còn nhỏ.
Những chuyện này tất nhiên là chưa từng nói qua, cũng khó trách sau khi Liên Anh phát hiện mình chảy máu chỉ cho rằng mình sắp chết, mà không phải...!
Nghĩ như thế, thật đúng là mẫu thân Minh Quân thích hợp làm người giảng giải nhất.
Sau khi nghĩ xong, Minh Quân lấy ra một bộ quần áo, lại bọc cho Liên Anh một lớp nữa lúc này mới cùng Liên Kỳ chạy tới nhà mẹ đẻ.
Lúc trước Minh Quân gả cho Thu Lộc, coi như tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Lúc ấy cơ hồ tất cả mọi người đều cảm thấy Minh Quân tự tìm khổ, nhưng sau khi hai người người ta thành thân, cuộc sống ngược lại càng ngày càng tốt, làm cho không ít người trong thôn hâm mộ.
Nhà Minh Tam thúc cách chỗ bọn họ ở cũng không quá xa, không bao lâu mấy người đã đến.
Sau khi vào cửa, Minh Quân đã lôi kéo Minh Tam thẩm đi một góc, xì xào bàn tán một phen.
Sau khi biết được chuyện Liên Anh đến nguyệt tín, Minh Tam thẩm cũng rất kinh ngạc, "Sớm như vậy? "
Lúc này, nữ tử bình thường phải mười ba, bốn mới có thể có kinh lần đầu.
Mà Liên Anh tính toán ngày, phải qua sinh nhật tháng sáu mới tròn mười một tuổi! Cho dù là mười một tuổi, hình như cũng có chút sớm.
Tuy nhiên, bây giờ không phải là thời gian để rối rắm cái này.
Minh Tam thẩm sờ sờ đầu Liên Anh, bảo Liên Kỳ hỗ trợ đem người đặt trong phòng bà, liền đem tất cả những người khác đuổi ra ngoài.
Nhìn cánh cửa suýt nữa đụng phải mũi mình, Liên Kỳ có chút ngượng ngùng.
.
Đam Mỹ Hay
Trong viện, Minh Quân và Minh Tam thúc đang ngồi trên ghế đá trong viện, thấy Liên Kỳ đi ra, vội vàng gọi hắn ngồi trên chiếc ghế đá cuối cùng.
Về phần Thu Lộc cùng Đường Vô Dục sống chết nhất định phải đi theo, cũng chỉ có thể đứng.
Bởi vì mấy người Liên Kỳ cùng Minh Tam thẩm nói chuyện, không chỉ cố ý tránh né Minh Tam thúc, còn tận lực hạ thấp thanh âm, cho nên Minh Tam thúc cũng chỉ biết là Liên Anh xảy ra chút vấn đề.
Nhưng rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì, cũng là không rõ lắm.
Lúc hỏi Minh Quân, bị nhi tử nhà mình mấy câu qua loa lấy lệ.
Lúc hỏi Liên Kỳ, lại ấp úng, nói cái gì ông căn bản là nghe không rõ.
Minh tam thúc cũng có chút tính bướng bỉnh, thấy bọn họ chỉ giấu mình một mình, dứt khoát đưa lưng về