Đêm
Liên Kỳ xoay người vài cái trên giường, vẫn không thể ngủ được.
Chuyện của A Anh đã dần dần sáng tỏ, kế tiếp chỉ cần xác nhận Hồng Kiêm có thật chính là vị hôn phu của Trì Mạn Vi đưa tới, như vậy thủ phạm có thể xác định.
Nhưng...
Tìm ai đi xác định đây? Mặc dù sư huynh nói có tám phần nắm chắc nhưng dù sao cũng không phải trăm phần trăm.
Nhất định phải tìm một người có thẩm quyền hơn, mỗi người đều tán thành tiến hành giám định thì kết quả này mới có thể được đại đa số mọi người tán thành.
Nghĩ như vậy, trong đầu Liên Kỳ liền hiện ra một bóng dáng mắt buộc lụa mỏng —— Tuyên Chi Nghi.
Danh vọng của Tuyên Y Sư trong y thuật nhất định là đủ, hơn nữa nếu nàng có thể chẩn đoán A Anh dùng Hồng Kiêm cũng không có lý do gì không biết loại thuốc này chứ?
Vấn đề duy nhất là thanh danh của Tuyên Y Sư.
Liên Kỳ không thèm để ý những thứ này, cho dù là nữ tử thanh lâu đó cũng là người, làm sao lại có đạo lý không nên cứu?
Nhưng hắn lại không thể không lo lắng cho Liên Anh.
Nhưng, họ có thể tìm đến y sư nào khác ngoài Tuyên Y Sư? Ngoài ra, ai có thể đảm bảo rằng các y sư mà họ đang tìm kiếm đã quen thuộc với Hồng Kiêm và kết quả đưa ra sẽ không sai?
Chẳng lẽ, đi nhờ Tuyên Y Sư giúp giới thiệu người khác?
Vậy đây không phải là nói rõ ràng với Tuyên Y Sư, chúng tôi coi thường nàng sao? Chuyện không tôn trọng người khác như vậy, Liên Kỳ cũng không định làm.
Nhất là, Tuyên Y Sư cũng coi như là ân nhân cứu mạng của Liên Anh, Liên Kỳ càng không làm như vậy!
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ tới cách nào vẹn cả đôi bên, Liên Kỳ vừa phiền não vừa lo âu, càng thêm không ngủ được.
Lại lăn qua lộn lại trên giường trong chốc lát, đầu óc Liên Kỳ vẫn thanh tỉnh dứt khoát vén chăn xuống giường, sau khi mang dép lê lên liền mở cửa.
Mặt trăng đêm nay không tính là rất sáng, cho nên các ngôi sao trên bầu trời có thể nhìn rất rõ ràng, Liên Kỳ cố gắng tìm kiếm Bắc Đẩu Thất Tinh cùng với Chòm Sao Orion trên bầu trời đêm, đây là hai chòm sao duy nhất hắn có thể nhận ra.
Nhưng đáng tiếc là, không có.
Giờ khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy mình vô cùng thanh tỉnh.
Hắn ngồi dưới bậc thềm, cuộn mình, ôm chặt lấy bản thân, ngước nhìn bầu trời đầy sao xa lạ, đầu óc trống rỗng.
Không nghĩ được gì, cũng không muốn nghĩ gì nữa.
Ban đầu, đây phải là một cảnh rất sâu sắc, đặc biệt là nếu đôi mắt thêm chút tuyệt vọng thì tốt hơn.
Nhưng đáng tiếc chính là, hậu quả của việc để trống đại não chính là...
Không đến mấy phút, Liên Kỳ nghiêng đầu trực tiếp ngủ thiếp đi.
Sau khi Liên Kỳ phát ra một tiếng ngáy yếu ớt, một bóng người cao lớn lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Liên Kỳ.
Đường Vô Dục lặng lẽ bước tới không biết y đã bật Phù Quang Lược Ảnh từ lúc nào.
※※※
Ngày hôm sau.
Liên Kỳ có dấu hiệu cảm lạnh, sau khi rời giường chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cổ họng cũng có chút khàn khàn.
Nhìn bộ dáng lo lắng của ba đứa nhỏ, Liên Kỳ quả thực muốn cho mình đêm qua một quyền.
Thật là, học người ta cái gì mà ngẩng đầu nhìn trăng, đa sầu đa cảm?
Bây giờ thì hay rồi, bị cảm lạnh luôn?
Đường Vô Dục vén mái tóc vụn trước trán Liên Kỳ lên, vô cùng tự nhiên dán trán mình lên, một lúc sau mới nói: "Hình như còn có chút nóng lên.
"
Nghe thấy Liên Kỳ phát sốt, ba đứa nhỏ càng thêm khẩn trương, phải biết rằng ở cổ đại, nếu xử lý không tốt một trận sốt cũng sẽ chết người.
"Ta sẽ đi tìm đại phu thôn cách vách tới đây." Liên Thụy nói xong liền chạy ra ngoài, lại bị Đường Vô Dục ngăn lại.
"Ta có thể trị." Thanh âm của Đường Vô Dục rất chắc chắn.
Nhưng ba đứa nhỏ lại dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Đường Vô Dục.
Đường Vô Dục:...
Liên Kỳ đưa tay nắm chặt tay áo Đường Vô Dục, dùng giọng ồm ồm nói với cả ba: "Yên tâm, không có việc gì, y thuật của sư huynh rất không tệ.
"
"Nhưng mà..." Liên Thụy vẫn có chút do dự, nhưng Liên Kỳ khăng khăng như thế, Liên Thụy cuối cùng cũng không thể không thỏa hiệp, "Nếu một ngày sau đại ca vẫn phát sốt, ta nhất định phải đi mời đại phu tới.
"
※※※
Liên Kỳ vừa sinh bệnh, nhất thời trở nên không có việc gì làm.
Ngày đầu tiên cả người đều mê man, phần lớn thời gian đều là uể oải lại không cảm thấy có cái gì.
Thế nhưng là ngày thứ hai, sau khi nhiệt độ giảm xuống một chút, người cũng tỉnh táo, nhất thời cảm thấy nhàm chán.
Để tránh cho bệnh lây qua ba đứa nhỏ, Liên Kỳ trực tiếp gạt Đường Vô Dục ra đem người ngăn ở bên ngoài.
Nhất là Liên Anh và Liên Du, hai người này một người mới năm tuổi, một người thân thể suy yếu, nhất định phải triệt để ngăn ở bên ngoài mới được.
Cho nên, toàn bộ gian phòng cũng chỉ còn lại Liên Kỳ, cùng với Đường Vô Dục tĩnh tọa.
Bất quá, bệnh này của Liên Kỳ ngược lại cũng làm cho Liên Anh tìm được cớ không đi nhà Trì Mạn Vi, Liên Anh cũng không cần tốn sức suy nghĩ lý do!
Trước khi lấy được đầy đủ chứng cứ, chuyện của Hồng Kiêm mấy người nhất trí quyết định tạm thời không nói cho Trì gia.
Bằng không, một bên là vị hôn phu của nữ nhi nhà mình, một bên là người cùng thôn quan hệ bình thường, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ tin tưởng bên nào?
※※※
Liên Kỳ tuy rằng bị hạn chế hành động, nhưng vẫn như cũ không nhàn rỗi.
Hơn nữa, cảm giác buổi sáng hôm đó luôn khiến hắn cảm thấy rất bất an.
Cái bóng chạy qua cửa nhà hắn rốt cuộc là ai? Có phải người của Minh gia thôn không? Hay người bên ngoài?
Tường ngoài nhà hắn tuy rằng cao, nhưng người thân hình linh hoạt cũng không phải leo không qua.
Ví như thật sự có người theo dõi nhà bọn họ, nếu chỉ tổn thất một ít tài chính còn chưa tính, vạn nhất tên trộm kia còn chuẩn bị giết người diệt khẩu thì sao, hoặc là cướp tiền xong lại cướp sắc?
Chuyện kia hình như không ổn lắm.
Càng nghĩ hắn càng lo lắng, Liên Kỳ dứt khoát bắt đầu suy nghĩ làm thế nào gia tăng hệ số an toàn của nhà mình, "Ừm, tốt nhất rắc chút kính vỡ ở trên tường, bất quá nơi này không có thủy tinh, cũng có thể dùng đinh thay thế..."
Tường bên ngoài, cửa sổ, khóa cửa...
Liên Kỳ nghĩ về mọi thứ hắn có thể nghĩ ra và sẵn sàng nâng cao mức độ an toàn cho ngôi nhà của mình thêm một bậc khi hắn khoẻ hơn.
Bất quá, hắn luôn nhàn rỗi như vậy cũng không phải chuyện gì, vì thế hắn lại mượn giấy Tuyên Thành từ Liên Thụy, lại bảo Liên Anh hỗ trợ tìm một thanh than tới, bút lông hắn thật sự là không thể dùng được.
Hắn vừa nhớ lại, một bên đem máy