Chương 18
Edit shitbaydaytroi.
Lạc Táp đến nhà hàng, đậu xe tốt, mới vừa đẩy cửa bước xuống thì di động rung, cô tưởng Phó Duyên Bác gọi tới cô nên vội lấy ra xem, kết quả lại là Tưởng Mộ Tranh.
Anh nói: [ Tôi đang ở sảnh đợi cô.]
Lạc Táp: "!!!"
Sao anh ta biết cô ăn nhà hàng này?
Chắc là mẹ nói với anh ta.
Cô nheo mắt, đúng là âm hồn bất tán.
Phỏng chừng là lần đầu tiên xem mắt, mẹ thì không ở trong nước, lại sợ cô ứng phó cho qua, nên tìm một người tới để giám sát cô.
Mặc kệ, Tưởng Mộ Tranh muốn đến thì đến thôi, sau bữa cơm, cô sẽ giải thích với Phó Duyên Bác sau.
Tới đại sảnh, Tưởng Mộ Tranh đang đứng ở cửa thang máy chờ cô. Lạc Táp hơi ngẩn người, hôm nay anh ta mặc tây trang đi làm, sơmi trắng với áo vest đen, nhìn qua ổn trọng thành thục, chẳng có tí dính dáng nào với tên bệnh thần kinh tự luyến kia.
Tưởng Mộ Tranh cũng đã thấy cô, không kiên nhẫn mà thúc giục: "Còn lề mề gì nữa, nhanh lên đi."
Anh ấn mở thang máy, cửa thang máy từ từ mở ra, theo bản năng anh đưa tay chống cửa, để cô đi vào trước.
Lạc Táp không chậm chạp thêm nữa, bước nhanh vào, anh theo sát phía sau.
Cửa chậm rãi đóng lại.
Cô nhìn anh qua gương trong thang máy: "Anh không cảm thấy phiền sao?"
Tưởng Mộ Tranh: "Phiền, nhưng đã được nhờ vả thì phải chịu trách nhiệm thôi."
Thật sự anh không có ý định sẽ đến, sau khi dặn dò cô xong anh đã lái về phía nhà mình. Kết quả lại nhận được điện thoại của dì Du, lời nói có vẻ khẩn trương, nói là muốn nhờ anh một việc, còn xin lỗi vì làm phiền anh.
Có lẽ là trong lòng anh có chút tư tâm,anh thế nhưng khi đó đầu anh chắc bị nước vào rồi nên mới đáp ứng nhanh như vậy.
Đến tận bây giờ, anh vẫn còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đi cùng một người đến buổi xem mắt, lại còn là đi cùng một cô gái, đây là chuyện hoang đường nhất mà anh từng làm, không thể tưởng tượng được.
Về sau chắc chắn cũng sẽ không có chuyện hoang đường nào vượt qua được chuyện lần này.
Thang máy dừng lại ở tầng 12.
Lạc Táp bước ra trước, Tưởng Mộ Tranh đi ngay phía sau cô.
Cô đi càng gần tới nhà hàng, trong lòng anh lại càng hụt hẫng thêm một chút.
Không nói rõ được là chuyện gì.
Lạc Táp được nhân viên phục vụ dẫn đường, tới bàn đã được đặt trước đó.
Phó Duyên Bác đã đến trước chờ ở đó, đang cúi đầu xem điện thoại.
Anh ta vẫn giống hệt như lần đầu tiên cô gặp, áo sơmi trắng, tóc ngắn, đường nét gương mặt cương nghị, anh tuấn. Mang theo khí chất lãnh ngạo.( lạnh lùng cao ngạo)
Tưởng Mộ Tranh đi ở phía sau, nhìn lướt qua cô liền thấy được Phó Duyên Bác. Trong thoáng chốc, anh bỗng hoảng hốt.
Sau đó lại buồn cười.
Giữa hai người, rốt cuộc là duyên phận gì đây?
Lạc Táp bước nhanh hơn, khi cô đến gần, Phó Duyên Bác nghe tiếng động nên ngẩng đầu, anh gần như đồng thời thấy được Lạc Táp cùng Tưởng Mộ Tranh, anh rất ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng thu lại cảm xúc trên mặt.
Anh cất điện thoại đi, đứng lên. Lạc Táp mỉm cười, nói xin lỗi: "Ngại quá, Phó cục, đã để anh đợi lâu."
Phó Duyên Bác: "hết giờ làm rồi, đừng cứ gọi Phó cục nữa, gọi thẳng tên của tôi là được rồi."
Lạc Táp tính giới thiệu Tưởng Mộ Tranh đứng bên cạnh, kết quả hai người đàn ông lại đồng thời vươn tay ra cầm tay nhau, gần như đồng thanh nói: "Đã lâu không gặp."
Ý cười trên mặt Lạc Táp khựng lại, ánh mắt nghi hoặc đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ, Phó Duyên Bác giải thích: "Tôi và Tưởng Mộ Tranh đã quen biết từ nhỏ."
Không nhiều lời thêm.
Lạc Táp cũng không tiện hỏi nhiều, khóe miệng cong cong: "Thực sự có duyên."
Cô và Tưởng Mộ Tranh song song ngồi xuống, trong lúc nhất thời bầu không khí có chút hơi xấu hổ.
Phó Duyên Bác phá vỡ trầm mặc trước, thoải mái hỏi: "Không nghĩ tới cậu cũng có quen biết Lạc Táp."
Tưởng Mộ Tranh gật đầu, để Lạc Táp không phải xấu hổ, anh giải thích lí do tại sao mình đến đây: "Dì Du đang cùng mẹ tôi đến du lịch ở Thụy Sĩ, biết Lạc Lạc muốn đi xem mắt thì rất cao hứng, đại khái là các bà mẹ đều như thế này, thích thúc giục cưới xin, lại sợ tính cách của Lạc Lạc đạm mạc, không thích nói chuyện sẽ khiến buổi nói chuyện này tẻ ngắt nên bảo tôi đến làm cho bầu không khí tươi sáng hơn một chút."
Lời anh nói cơ bản chính là lời Du Ngọc đã nói, giữa anh và Phó Duyên Bác, trước nay đều khinh thường việc chơi mấy trò trẻ con ấu trĩ.
Nhân viên phục vụ còn đứng ở bên cạnh, Lạc Táp nhỏ giọng hỏi Phó Duyên Bác: "Phó cục, anh muốn uống gì?"
Phó Duyên Bác nhìn cô, sửa lại nói: "Không phải vừa rồi đã nói, cứ gọi tên của tôi sao."
Lạc Táp: "Không quen gọi như vậy cho lắm."
Phó Duyên Bác: "gọi nhiều thêm vài lần sẽ quen thôi."
Sau khi gọi món, nhân viên phục vụ liền rời đi.
Cảm nhận được cô đang câu nệ, Phó Duyên Bác thử nói đến chút đề tài nhẹ nhàng, hỏi cô: "Cô tốt nghiệp từ trường cảnh sát đúng không?"
Lạc Táp gật đầu: "Đúng vậy."
Sau đó Phó Duyên Bác và cô trò chuyện rất nhiều về trường học của cô, từ chuyện lớn như việc những anh hùng đã tốt nghiệp từ trường cảnh sát này, đến chuyện nhỏ như trong nhà ăn của trường có món gì ngon. Lạc Táp thuận miệng hỏi: "Anh cũng tốt nghiệp từ trường này sao?"
Phó Duyên Bác nói: "Không phải, nghe thầy của tôi nói thôi. Tôi tốt nghiệp từ trường quân đội, sau đó đến Cục Điều tra hình sự, vừa mới được điều đến Cục Quản lý giao thông năm nay thôi."
Cục Điều tra hình sự?
Lạc Táp hơi ngẩn ra, rồi sau đó cười cười: "Ở Cục Điều tra hình sự chắc chắn rất vất vả đi?"
Phó Duyên Bác: " đúng vậy,nhưng là vất vả theo kiểu khác, đặc biệt là khi gặp được trọng án thì có thể suốt mấy đêm liền không được chợp mắt, sư phụ tôi lại là người yêu cầu cao, có khi kết thúc một án tử mà như san bằng mười ngọn núi vậy, suýt chút nữa mệt muốn nằm liệt ra."
Lạc Táp nghĩ đến ba của cô, ông đối xử với cấp dưới rất khắc nghiệt, có điều mấy cái đó cũng chỉ là cô nghe cậu nói cho biết, chứ cô rất ít gặp được ba, có khi hai ba tháng không gặp mặt được lấy một lần.
Tưởng Mộ Tranh ngồi ở bên cạnh, cũng không nói được lời nào, mà anh lại không phải vai chính của bữa tiệc, ngồi ở chỗ này giống như chịu dày vò.
Anh nhìn thời gian, xin lỗi mà cắt ngang bọn họ: "Hai người cũng quen thuộc, tôi còn một tiệc xã giao, hiện tại phải qua đó cho kịp nên không ăn cơm cùng mọi người được, lần sau tôi mời."
Đây là lấy cớ, trong lòng mọi người đều tự biết rõ, Phó Duyên Bác cũng không miễn cưỡng gì nữa, nói lần sau có rảnh thì gặp mặt nói chuyện.
Trước khi đi Tưởng Mộ Tranh lại dặn dò Lạc Táp: "Về đến nhà thì gọi điện thoại cho tôi, nếu quá muộn, tôi tới đón cô."
Đêm nay anh hành xử tương đối chừng mực, cô không thể làm anh mất thể diện ngay trước mặt Phó Duyên Bác nên để cho anh bậc thang đi xuống, gật gật đầu: "được, anh lái xe cẩn thận một chút."
Sau khi Tưởng Mộ Tranh rời đi, Lạc Táp trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại nói lời xin lỗi với Phó Duyên Bác.
Phó Duyên Bác: "Không cần phải xin lỗi, chú tôi cũng muốn đi theo lại đây đấy. nhưng bị tôi cự tuyệt, nói là nếu chú ấy tới thì chắc chắn chúng ta sẽ không tự nhiên."
Lạc Táp đặc biệt thích tính cách của anh có thể đứng trên lập trường của người khác, suy nghĩ vì người khác của anh.
Phó Duyên Bác lại quan tâm hỏi đến công việc của cô, khi hai người đang trò chuyện, đột nhiên bị một giọng nữ cắt ngang: "Phó Duyên Bác? Trùng hợp quá nha! đến đây mà cũng có thể gặp được anh."
Lạc Táp và Phó Duyên Bác cùng nhau quay đầu nhìn lại, một cô gái cao gầy xinh đẹp ăn mặc thời thượng đi tới gần, khi ánh mắt của Lạc Táp và cô ta chạm vào nhau, cô cảm nhận rõ ràng được địch ý từ cô ta.
Cô thu hồi tầm mắt, dù sao cô cũng chẳng có ý đồ gì với Phó Duyên Bác, nên không đem địch ý này để trong lòng.
Thượng Viện Viện mặt lạnh nhìn Lạc Táp, thấy cô cúi đầu, cô ta nhanh chóng dời ánh mắt về phía Phó Duyên Bác, trên mặt cũng lập tức tươi cười dịu dàng: "Em và mẹ đến đây ăn cơm, không nghĩ tới có thể gặp được anh."
Kỳ thật nào có phải ngẫu nhiên gặp được, là trong lúc vô tình cô biết tin Phó Duyên Bác sẽ đến đây xem mắt, trong lòng quá phẫn uất cho nên theo chân lại đây nhìn xem người phụ nữ kia trông như thế nào.
Phó Duyên Bác hơi hơi gật đầu, cũng không phải quá thân thiện: "Lát nữa anh sẽ qua chào dì một tiếng."
Thượng Viện Viện biết tiếp tục ở lại cũng không tốt: "Vậy em đi trước nha." Lại quét mắt qua Lạc Táp rồi mới xoay người rời đi.
Sau khi trở lại chỗ ngồi, mẹ Thượng hỏi cô: "Con đi đâu vậy?"
" là vừa rồi thấy Phó Duyên Bác ăn cơm với bạn ở đây, con qua đó chào hỏi một tiếng." Thượng Viện Viện không nói sự thật.
Mẹ Thượng cũng không biết tâm tư của con gái, nhắc tới Phó Duyên Bác, bà còn nói thêm: "Hình như gần đây Duyên Bác cũng được điều đến Cục Quản lý giao thông, về sau con đi làm ở đội cảnh sát giao thông phải biết điều đấy, đừng gây phiền phức cho cậu ấy." Thượng Viện Viện: "Dạ, con biết rồi."
Sau đó cúi đầu bắt đầu ăn.
Mẹ cho rằng đột nhiên cô muốn ổn định và tôi luyện bản thân nên mới đến cấp cơ sở của cục Quản lý giao thông công tác.
Thật ra, chính bởi vì Phó Duyên Bác được điều tới Cục Quản Lý giao thông nên cô mới nói với ba ba là muốn đến đội cảnh sát giao thông làm, rèn luyện bản thân.
Vốn dĩ cô tính toán đến cơ quan Cục Quản Lý giao thông, nhưng nghĩ đến cả ngày đều gặp mặt, sẽ khiến anh ấy thấy phiền chán. Nên cô chọn một chi đội trực thuộc bên dưới, vừa có khoảng cách, lại có thể tranh thủ có việc gì thì lấy cớ đi theo anh xin chỉ bảo một ít vấn đề.
Nghe nói cô gái xem mắt với anh kia cũng là một cảnh sát giao thông.
Khi Lạc Táp và Phó Duyên Bác từ nhà hang đi ra thì đã hơn 9 giờ tối, hai người ăn món Pháp nên uống chút rượu vang, lúc đi xuống dưới, Phó Duyên Bác cười nói: "Không thể lái xe rồi."
Lạc Táp trêu ghẹo: "Nếu anh lái, thì cũng không ai dám tra xét."
Phó Duyên Bác bật cười: "Đây là cô đang bôi đen tôi sao." Lại nói với cô: "Tôi gọi xe đưa cô về."
Lạc Táp