Chương 20
Khi Tưởng Mộ Tranh về đến nhà cũng đã hơn 12 giờ đêm, đem hành lí đơn giản thu thập một chút, nhìn áo somi màu đỏ rượu trong tủ quần áo, lại có suy nghĩ, sau đó vẫn đem nó cầm lấy, gấp gọn cất vào vali.
Anh lại kiểm tra thông tin thời tiết, thời tiết trong khu vực đó đều không tệ, không lạnh lắm, liền không tính toán mang áo khoác anh vốn cũng không sợ thời tiết lạnh.
Đem vali kéo lên, vẫn cứ cảm thấy còn thiếu cái gì đó. Anh suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng quyết định mang thêm áo khoác, lỡ như cô ấy mặc đồ bó thì cũng tiện đưa cho cô khoác bên ngoài.
Mở tủ quần áo ra, chọn một áo khoác gió màu xanh biển.
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, tắm một cái đã là 1 giờ 30 sáng.
Đã muộn thế này, nhưng một chút buồn ngủ cũng không có.
Tưởng Mộ Tranh rót một li nước ấm, ra ban công ngắm cảnh đêm. Nhàm chán anh lấy điện thoại ra, ấn vào hình đại diện của Lạc Táp trên Wechat, kết quả cô lấy hình trái dâu che kín mặt anh cái gì cũng không nhìn thấy. Anh cười nhẹ, nữ nhân lòng dạ hẹp hòi.
Không vào được trang chủ của lạc táp, anh vào trong nhóm bạn của mình dạo một vòng, vài phút trước mẹ anh đăng lên một bức hình tự sướng, anh ấn vào nút like.
Rất nhanh, mẹ anh liền gọi điện tới: " đã mấy giờ rồi mà con còn chưa đi ngủ?"
Tưởng mộ tranh: " con không buồn ngủ."
Đào doãn phàm: " kích động?"
Tưởng Mộ Tranh đang uống nước, thiếu chút nữa bị sặc, ra vẻ trấn định nói: " con kích động cái gì?"
" kích động ngày mai không phải đi làm." Đào Doãn Phàm không vạch trần anh, hỏi: " ngày mai là cuối tuần có dự định làm gì chưa?"
" con đi nhảy dù."
" cứ tưởng con thật sự rất vội làm việc, thì ra là vội đi nhảy dù a."
" hơn nửa năm nay lúc nào cũng đi cồng tác, hơi mệt mỏi một chút, tính đi nhảy dù để thả lỏng."
Đào Doãn Phàm chế nhạo anh: " thả lỏng thì đến Thụy Sĩ cũng thả lỏng được nha, mẹ chuẩn bị đồ ăn thức uống tốt hầu hạ con nha, còn có không khí trong lành để hít thở, đến đây nhảy dù cũng thích hơn so với ở trong nước a."
Tưởng mộ tranh: " non sông nước ta rất đẹp, cũng không kém chỗ đó."
Đào Doãn Phàm cười ha ha: "quan trọng nhất là cảnh đẹp còn có cả mỹ nhân bên người nha."
Tưởng mộ tranh: "..."
Đào Doãn Phàm nói bóng nói gió: " nghe dì Du nói, Lạc Lạc muốn thi giấy phép nhảy dù hả, còn nói muốn con tới giúp đỡ hỗ trợ sắp xếp mọi chuyện."
Tưởng mộ tranh: " vâng, đã sắp xếp tốt mọi việc cho cô ấy, là dì Du mở miệng con cũng ngại từ chối, dì ấy rôt cuộc vẫn là bạn của mẹ."
Đào Doãn Phàm cố ý vạch trần anh: " con trai a, con ngàn vận lần đừng đè nặng vấn đề này ở trong lòng, không thể vì dì Du là bạn của mẹ mà con liền làm khó bản thân, nếu không giúp được, cứ mạnh dạn lớn mật từ chối, thật là ngại quá, nếu không được để mẹ nói một tiếng với dì Du. Đúng rồi, Lạc Lạc đi nhảy dù, còn cũng muốn ở bên đó với con bé sao? nếu con thấy phiền mẹ hiện tại gọi điện cho dì Du nói là con rất bận, không rảnh tới nha."
Tưởng mộ tranh: "..."
Thật sự giống như nghẹn một hòn đá ta trong cổ vậy, nếu không lớn lên mặt này giống với mẹ, anh thật sự hoài nghi chính mình là được nhà họ nhặt được ngoài vệ đường về nuôi.
Đào Doãn Phàm đem con trai trêu chọc đả kích một phen, vui vẻ qua đi, lập tức không rảnh nói nữa tắt máy.
Tưởng Mộ Tranh uống nước, nhìn thành phố không ngủ này, cũng không biết bản thân đang nhìn cái gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, còn chưa đến 4 rưỡi sáng, Tưởng Mộ Tranh liền lái xe đến tiểu khu Lạc Táp ở, không thể ngờ được có một ngày bản thân có thể vì một cô gái liền phải một nắng hai sương tất bật như thế này.
Tới tiểu khu, anh dừng xe lại, hạ cửa kính xe xuống, nhìn khu biệt thự yên tĩnh, đèn xe cũng chưa tắt.
Cầm điện thoại lên, đợi một lát vẫn không mở khóa màn hình, trong lòng vẫn thấy không đành lòng gọi cô dậy, để cô ngủ thêm nửa giờ.
Rất nhanh đã 5 giờ sáng anh cầm điện thoại gọi cho Lạc Táp :" Lạc Lạc, dậy đi."
Lạc Táp mơ màng mở mắt ra, nhìn xung quanh vẫn còn bao trùm trong bóng tối, giọng cô khàn khàn: " anh dậy rồi?"
" ừ, dưới cổng lớn nhà cô."
"..."
Buồn ngủ muốn chết, Lạc Táp giãy giụa ngồi dậy, dừng lại một chút, cô xốc chăn xuống giường, nhanh chóng rửa mặt, mặc quần áo kéo hành lí ra cửa.
Trời còn chưa sáng, trăng vẫn còn lơ lửng trên bầu trời đêm.
Sáng sớm nên không khí rất lạnh, ra khỏi cửa, gió lạnh liền thổi tới, Lạc Táp không khỏi rùng mình một cái.
Tưởng Mộ Tranh xuống xem nhận lấy vali trong tay lạc táp: " nếu buồn ngủ, vào trong xe lại tiếp tục ngủ."
" không sao, ngày thường cũng dậy sớm."
Tưởng Mộ Tranh lái xe, Lạc Táp ngồi ghế phụ, đại khái trời sinh tương khắc, trong xe bọn họ không có chuyện gì để nói, Tưởng Mộ Tranh mở nhạc, là một khúc dương cầm.
Là bài anh vừa mới download về, liếc mắt nhìn cô nói: " ngủ một lát đi."
Không khí trong xe có chút áp lực, tránh cho xấu hổ, lại tránh chuyện hai người vừa nói được hai câu lại cãi nhau, Lạc Táp liền nhắm mắt lại.
Nghe bài nhạc thư giãn, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Tưởng Mộ Tranh bớt thời giờ thỉnh thoảnh liếc mắt nhìn cô một cái, thấy cô ngủ, anh giảm tốc độ xe xuống, với tay lấy áo áo khoác của cô lại đắp lên người cô.
Ngủ một giấc này Lạc Táp ngủ thẳng tới câu lạc bộ.
Khi Lạc Táp mở mắt ra, xe đã dừng lại, Tưởng Mộ Tranh cũng đã đem ghế sau điều chỉnh lại, dựa lưng nhắm mắt dưỡng thần.
Cô không biết anh có ngủ hay không, không đánh thức anh dậy, đem đai an toàn của mình tháo ra, Tưởng Mộ Tranh mở mắt :" tỉnh?"
" ừ, anh không ngủ?"
" không" anh điều chỉnh lại ghế lái, tắt xe " trước đem hành lí để lên phòng, sau đó đi ăn sáng."
Tới khách sạn của câu lạc bộ, Lạc Táp muốn nghiêng đầu nói chuyện với tưởng mộ tranh, kết quả lại bị cắt ngang : " này, mấy giờ rồi hả! cậu bò từ Bắc Kinh tới đây hả?"
Cô xoay mặt lại, đập vào mắt là một người đàn ông mắt hoa đào, mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, cô nhìn lại gương mặt kia, càng không nhịn được chửi tục một câu.
Lạc Táp quăng hành lí xuống đất, bước nhanh tới phía người đàn ông kia.
Giang Đông Đình choáng váng hai giây, lại nhìn Tưởng Mộ Tranh : " Lạc Táp ? Con mẹ nó, Phùng Lạc Lạc, cô! Chết tiệt đổi tên lúc nào vậy."
Xoay người muốn chạy, nhưng phát hiện cửa ở phía lạc táp. Lạc Táp trừng mắt nhìn: " giang đông đình, tôi xem anh chạy đi đâu!"
Không chỉ có người ở sảnh chờ sửng sốt, Tưởng Mộ Tranh cũng không hiểu gì cả.
Lạc táp? Phùng Lạc Lạc? Lạc Lạc?
Giang Đông Đình cười giả lả: "kia cái gì, cảnh sát Phùng nha, a, không đúng, cảnh sát Lạc, tôi sai rồi, lần sau tôi không dám lái xe chằn vào nước bắn lên người cô nữa đâu!"
Chỉ thẳng ba ngón tay lên đầu: " tôi thề!"
Lạc Táp đã đi đến gần: " anh thề, giống như đánh rắm vậy, thả xong cũng bay đi."
Tưởng mộ tranh: "..."
Thì ra cũng có nói ra mấy lời thô tục.
Lạc Táp túm lấy cổ áo giang đông đình: " trí nhớ của anh cũng thật kém, anh không chỉ hắt nước lên