Chương 28
Ngày cuối cùng của kì nghỉ, Lạc Táp không đi đâu mà ở nhà ngủ nướng đến hơn 11 giờ mới dậy. Ăn sáng qua loa, sau đó cô ngồi trên sofa chơi game.
Du Ngọc gọi điện thoại tới nói giữa trưa sẽ rảnh 2 tiếng, bảo cô đến công ty bà cùng ăn cơm.
Lạc Táp ăn đồ ăn ở ngoài hơn 10 ngày liên tục nên còn đang phát ngấy, lấy cớ mệt không đi.
Du Ngọc cũng không miễn cưỡng, nói với cô: "Lần sau khi con nghỉ mẹ sẽ qua thăm con."
Lạc Táp ừ một tiếng: "Mẹ, không nói nữa nhé, con đang chơi game."
Du Ngọc: "Cái con bé này, ở nhà chơi game làm gì hả?"
Lạc Táp: "Người khác đều đi làm, con biết làm gì đâu."
Du Ngọc: " Vậy tìm ngũ ca của con mà chơi, cậu ấy không cần làm việc đúng giờ, thời gian tự do."
Lạc Táp: "..."
"Lạc Lạc?"
"Con đang nghe."
"Dạo này ngũ ca con giúp con không ít chuyện, khi nào rảnh thì mời cậu ấy một bữa."
"Vâng." Sao có thể!
Kết thúc cuộc trò chuyện, Lạc Táp quay lại vào game, ván trước đã kết thúc, không có gì thay đổi, đội cô lại tiếp tục thua.
Cô chẳng còn tâm trạng để chơi nữa, thoát khỏi trò chơi, ném điện thoại qua một bên rồi ngã lên sofa.
Một mình ở nhà thật yên lặng.
Giống như bị vứt tới sa mạc hoang tàn vắng vẻ.
Trong khoảng thời gian này đều có Tưởng Mộ Tranh ở bên cạnh lải nhải cả ngày, bây giờ bên tai im ắng lại cảm thấy có chút không quen.
Nếu không phải cố ý hẹn gặp thì có vẻ giữa bọn họ không có liên hệ gì.
Giống như hai đường thẳng sau khi cắt nhau tại một điểm rồi thì sẽ càng đi càng xa về một hướng khác.
Lạc Táp nhắm mắt lại, không suy nghĩ thêm cái gì nữa.
Ngày hôm sau Lạc Táp hết thời gian nghỉ phép, đi làm lại.
Thật ra bình thường kì nghỉ đông của họ thì đơn vị bọn họ chỉ duyệt cho nghỉ mấy ngày mà thôi, bởi vì quá bận rộn. Mỗi khi có nghỉ phép là đội trưởng liền phát điên vì anh ta phải sắp xếp lại lịch trực ban cho đội.
Lạc Táp có thể nghỉ hơn 10 ngày là vì bình thường vào các ngày lễ Tết cô đều sẽ nhận trực ban thay cho đồng nghiệp, đặc biệt là Tết Trung thu và đêm giao thừa chẳng ai muốn ở lại trực cả, nhưng Lạc Táp sẽ chủ động nhận trực thay cho bọn họ.
Suốt 5 năm, trong lòng mọi người đều tự hiểu rõ mà không nói ra, mỗi lần cô xin nghỉ phép là bọn họ đều sẽ giúp cô trực thay thêm mấy ngày nữa để kì nghỉ của cô có thể dài hơn.
Nếu không phải lần này trở về cho kịp đợt huấn luyện thì cô có thể lại nghỉ thêm hai ngày nữa rồi.
Đến đơn vị, Chu Nghiên đã tới từ sớm, còn mang theo cả bữa sáng cho cô.
Lạc Táp vừa ăn sáng vừa nói chuyện với Chu Nghiên, trong lúc đó vô tình nhìn thấy vòng tay trên cổ tay của Chu Nghiên: " mới mua? Đẹp đấy."
Chu Nghiên kéo kéo ống tay áo xuống, tự mình cũng nhìn nhìn: "Em gái chị tặng đó, nói là quà sinh nhật năm nay, cuối tuần trước nó đến nhà chơi nên đưa trước luôn."
Sinh nhật của Chu Nghiên là vào đầu tháng 12.
Lạc Táp: "Vốn dĩ em cũng nhìn trúng một cái vòng tay, tính mua tặng chị nhưng giờ có rồi thì đổi cái khác thôi, chị muốn cái gì?"
Cô và Chu Nghiên mua quà cho nhau luôn dò hỏi xem người kia thiếu cái gì hay thích cái gì.
Chu Nghiên: "hay là mua lắc chân cho chị đi."
Khi đi làm không thể đeo nhưng đến cuối tuần đi dạo phố thì có thể một mang ra đeo một chút.
Lạc Táp đưa mắt nhìn cái cổ chân thô của Chu Nghiên, lắc đầu: " bỏ đi, mua cái size lớn nhất cũng chưa chắc đeo vào được."
Chu Nghiên: "..."
Ôm ngực, nhấc chân đá Lạc Táp.
"Nói câu dễ nghe chút thì chết hả!"
Lạc Táp: "Có."
Chu Nghiên lại đá cô thêm cái nữa, Lạc Táp cười.
Hai người vui đùa ầm ĩ, đồng nghiệp lục tục tiến vào văn phòng, Lạc Táp cũng chào hỏi từng người.
Văn phòng bắt đầu xôn xao.
Mười mấy phút sau, đội trưởng triệu tập bọn họ đến phòng họp.
Mới vừa ra khỏi văn phòng, vừa hay bảo vệ thu nhận bưu kiện đến đây. Ông gọi Lạc Táp: "Tiểu Lạc, cháu có một lá thư này."
"Thư ạ?" Lạc Táp dừng chân, tiếp nhận lá thư: "Cháu cảm ơn."
Chu Nghiên thò đầu qua xem chữ viết trên bìa thư: "Đệt, ai viết thư cho em đấy, chữ đẹp ghê, không phải là chủ xe nào yêu thầm em chứ?"
Lạc Táp thường xuyên nhận được lời tỏ tình khi đang trực ngoài đường, rất nhiều lần có người tặng hoa hồng ngay giữa ngã tư khiến Lạc Táp trở tay không kịp.
Lạc Táp lắc đầu: "Không biết."
Chu Nghiên vỗ vỗ bả vai cô: "Mở ra xem đi, chị tới phòng họp trước xí cho em một ghế nha."
Cô ấy không biết là thư ai gửi, chuyện cá nhân nên cô tự giác để không gian riêng tư cho Lạc Táp.
Lạc Táp đi rất chậm, cẩn thận xé mở bìa thư, cô nghiêng đầu nhìn vào bên trong, một tờ giấy viết thư, còn là màu hồng nhạt.
Cô rút tờ giấy, mở ra đọc.
Lạc Lạc.
Anh nhớ em!!! -Tưởng Mộ Tranh.
Một tờ giấy thật lớn chỉ có chín chữ và mấy dấu câu.
Sau khi xem xong, Lạc Táp: "..."
Người này thật đúng là nhàm chán đến phát điên rồi!
Bên cạnh thỉnh thoảng có đồng nghiệp đi ngang qua, cô nhanh chóng nhét tờ giấy vào lại phong thư, đút vào trong túi.
Cảm thấy tai ngưa ngứa, cô đưa tay sờ lên, thật nóng.
Tới phòng họp, cô vừa ngồi xuống thì Chu Nghiên lập tức nhiều chuyện: "Anh chàng đẹp trai nào viết thư tình cho em? Thời buổi này không còn mấy chàng viết thư tình đâu, chữ còn đẹp như vậy."
Lạc Táp ho nhẹ một tiếng: "Người môi giới bất động sản gửi tới, hỏi em gần đây có muốn đầu tư bất động sản không."
"Mẹ! Bởi vậy chị đã nói mà, bây giờ đàn ông tốt tuyệt chủng hết rồi." Chu Nghiên mất đi hứng thú nhiều chuyện, đội trưởng đã tiến vào, cô ấy ngồi ổn định lại, mở ra sổ ghi chép.
Lạc Táp cũng mở sổ ra, lơ đãng nhìn nội dung cuộc họp lần trước.
Vừa rồi là lần đầu tiên cô không nói thật với Chu Nghiên.
Tại sao lại không nói?
Có lẽ vì sợ Chu Nghiên lại lải nhải nói không ngừng về tên tiện nhân gì đó.
Cô cũng không hiểu được bản thân mình nghĩ gì nữa.
Thật phiền.
Mọi người đã đến đông đủ, cuộc họp bắt đầu.
Chủ yếu là đội trưởng nói về việc tập trung huấn luyện bắn súng vào ngày mai, Lạc Táp vẫn luôn nhìn đội trưởng, nghĩ có lẽ anh ấy sẽ nhắc đến trong cuộc họp lí do vì sao tên cô không có trong danh sách.
Nhưng mà cho đến tận khi cuộc họp kết thúc, đội trưởng vẫn chưa nhắc đến.
Sau khi tan họp, Lạc Táp đang muốn đứng dậy thì đội trưởng nói với cô: "Lạc Táp, cô ở lại một chút."
Lạc Táp gật gật đầu, Chu Nghiên cũng nhìn cô, nhướng nhướng mày với cô rồi cầm sổ họp đi ra ngoài.
Khi cả văn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, đội trưởng còn đặc biệt đi ra đóng lại cửa phòng.
Lạc Táp luôn có dự cảm bất an, im lặng chờ xem đội trưởng thông báo cái gì.
Đội trưởng không ngồi xuống vị trí của mình mà kéo một cái ghế gần Lạc Táp ra ngồi xuống, trong tay còn cầm theo một túi hồ sơ.
"Đội trưởng, có phải liên quan đến đợt huấn luyện bắn súng lần này không?" Lạc Táp chủ động hỏi.
"Cô biết rồi à?" Đội trưởng cũng đoán