Gmail11:34 19 tháng 6, 2019
Chương 39
Sau khi Tưởng Mộ Tranh tan làm thì đi đón Lạc Táp, biết hôm nay cô không có ca trực đêm, tuy rằng tỉ lệ cô sẽ nói chuyện với anh gần như bằng không, nhưng nhìn thấy cô là đủ rồi.
Anh sẽ dùng hành động để nói cho cô biết là anh quan tâm cô, phía trước sở dĩ xa cách như vậy là do hiểu lầm.
Tới giao lộ mà Lạc Táp hay đứng trực, gặp phải đèn tín hiệu bị hỏng, tình trạng giao thông càng tệ hơn.
Giao lộ có nhiềm thêm vài cảnh sát giao thông duy trì trật tự và điều tiết lưu thông, anh đã thấy được Lạc Táp.
Đồng nghiệp của cô đang đứng trên bục chỉ huy, mấy người các cô thì hỗ trợ ở các hướng của giao lộ.
Khi không có đèn xanh đèn đỏ, giao thông rất dễ xảy ra hỗn loạn, có vài người không thèm quan tâm cảnh sát giao thông đã ra hiệu dừng xe, bọn họ vẫn ngang ngược muốn đi qua.
Các xe động cơ còn tương đối tuân thủ, phía xe không chạy động cơ thì khó quản hơn.
Tiếng còi vang lên, cảnh sát giao thông ra hiệu xe ở hướng nam bắc dừng lại, nhưng vẫn có người chạy băng qua vạch kẻ, người này học theo người kia, đi thành nhóm chạy băng qua.
Lạc Táp nhìn đám người kia mà bất đắc dĩ, bước nhanh đến lối vào của vạch kẻ ngang để chắn giữ lối cho các phương tiện hướng đông tây thuận lợi thông qua.
Ngay lối vào của vạch kẻ ngang có một cậu bé đang khóc quấy với mẹ.
Đột nhiên người mẹ nói với cậu nhóc: "Bảo Bảo, chúng ta hỏi cô cảnh sát một chút được không, nếu cô cảnh sát nói chúng ta có thể đi qua thì chúng ta sẽ đi, được không?"
Cậu bé ngưng quấy khóc, ánh mắt hoảng hốt nhìn Lạc Táp.
Lạc Táp không rõ nguyên do.
Người mẹ giải thích: "Đồng chí cảnh sát, làm phiền cô một chút rồi, thằng nhóc nhà tôi đã náo loạn ở đây vài phút rồi, nó nói đèn tín hiệu đang màu vàng, phải chờ một chút, làm thế nào cũng không cho tôi đi, nói với nó đèn bị hỏng rồi nhưng nó vẫn quấy."
Lạc Táp đã hiểu, rất nhiều người lớn trong nhà sẽ dạy cho trẻ con về ý nghĩa của tín hiệu đèn như vậy: đèn đỏ dừng, đèn xanh đi, đèn vàng chờ một chút.
Nhưng có rất ít người dạy cho con trẻ là khi đèn tín hiệu hỏng rồi, hoặc là khi tình huống giao thông tắc nghẽn nặng thì tất cả hành động đều phải nghe theo hướng dẫn của cảnh sát giao thông ngay tại đó.
Cậu bé còn quá nhỏ, ước chừng tầm cỡ lớp mầm hoặc là lớp chồi, tính cách bướng bỉnh cũng không biết làm thế nào nói nghe hiểu được, ở trong thế giới của cậu bé, những gì cha mẹ đã dạy cho nó trước đây, nó sẽ kiên trì làm theo.
Rất nhiều thời điểm, trẻ con là người tuân thủ kỷ luật nhất, làm còn tốt hơn cả người lớn.
Lạc Táp ngồi xổm xuống ngang với tầm mắt của cậu bé, chỉ chỉ đèn tín hiệu: "Hiện tại cái đèn kia vẫn luôn màu vàng đúng không?"
Cậu bé gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta phải chờ một chút."
Lạc Táp hỏi lại: "Vậy tại sao vẫn luôn là đèn vàng, không có chuyển qua đèn xanh và đèn đỏ?"
Cậu bé chớp chớp mắt, nhìn mẹ, nhìn nhìn lại Lạc Táp, nhớ tới lời mẹ đã nói trước đó: "Cái đèn kia... đèn kia hỏng rồi."
Lạc Táp: "Đúng vậy, nó bị hỏng rồi, không thể quản lý con đường này được nữa, cô là cảnh sát giao thông nha."
Cô suy nghĩ tìm từ, nói từ chỉ huy và giao thông với trẻ mới tầm tuổi này, nhóc cũng không hiểu được, cô thay đổi sang một cách nói khác: "Đèn xanh, đèn đỏ là để nói cho các con khi nào được băng qua đường, nhưng hiện tại đèn hỏng rồi, cô sẽ giúp cái đèn này nói cho các con khi nào được đi qua đường, con hiểu không?"
Cô lại chỉ vào cảnh phục trên người mình.
Cậu bé mở to hai mắt, nghiêm túc nghe, chỗ hiểu chỗ không mà gật đầu.
Lạc Táp: "được rồi, lát nữa khi nghe tiếng còi cô vang lên là con với mẹ cùng nhau đi qua nhé?"
Cậu bé: "Dạ."
Lạc Táp sờ sờ đầu của nhóc, đứng lên.
Người mẹ bế cậu bé lên, cậu bé cũng không giãy giụa muốn xuống nữa, người mẹ nói cảm ơn rất nhiều lần với Lạc Táp, rồi lại nói với cậu bé: "Cảm ơn cô đi nào."
Cậu bé: "Cảm ơn cô."
Chợt lại nghĩ tới cái gì, trên trán cậu còn đang dán ngôi sao giấy năm cánh mà cậu được thưởng ở nhà trẻ, cậu bóc xuống, đưa cho Lạc Táp, có chút rụt rè nói: "Cô ơi."
Người mẹ vội chạy qua ngăn lại: "Cô không cần nó đâu, đây là đồ chơi của các con thôi."
Cảm giác ngôi sao giấy đã bị dán ở trên đầu, bẩn rồi, sợ Lạc Táp ghét bỏ.
Lạc Táp cười cười: "Cảm ơn con."
Cô nhận lấy ngôi sao nhỏ từ bàn tay múp míp của cậu nhóc rồi dán thẳng lên trán mình, không còn dính tốt nữa, cô dùng sức ấn ấn vài cái.
Khi còn nhỏ cô đi nhà trẻ nhận được rất nhiều hoa hồng nhỏ, mang về nhà đều cất rất cẩn thận, ba còn đặc biệt làm cho cô một cái hộp nhỏ để đựng những phần thưởng như thế, lúc ấy cô cảm thấy những bông hoa nhỏ kia là cực kỳ vinh quang khi được nhận nó.
Mà đối với cậu bé, ngôi sao năm cánh này cũng có ý nghĩa giống như vậy.
Cậu bé rất bất ngờ khi Lạc Táp dán ngôi sao kia lên trán, cậụ bé cười rất thỏa mãn.
Phía bục chỉ huy, tiếng còi lại vang lên lần nữa.
Ra hiệu cho dòng xe ở hướng nam bắc thông qua.
Lạc Táp đứng sang bên cạnh, thổi còi, ra hiệu cho người đi đường bên phía cô được phép đi qua.
Trong đám người, cậu bé ở trong lồng ngực của mẹ vẫn luôn hưng phấn vẫy vẫy tay với cô.
Toàn bộ cảnh tượng này đều rơi vào mắt Tưởng Mộ Tranh, xe của anh dừng ở ngay làn đường ngoài cùng, anh thấy được tất cả mọi hoạt động của cô.
Khoảng cách hơi xa, anh không nghe thấy Lạc Táp nói gì với cậu bé, nhưng trên mặt cô là nụ cười dịu dàng.
Những chiếc ô tô xếp trước lần lượt đi qua giao lộ, anh từ từ đi theo sau.
Trong đám đông, Lạc Táp lấy ngôi sao nhỏ năm cánh trên trán xuống, cất vào trong túi.
Sau đó cô tiếp tục trở về với công việc bận rộn.
Xe của Tưởng Mộ Tranh chạy ngang qua, cô cũng không chú ý tới.
Qua khỏi thời gian tan tầm cao điểm, đến tận khi trời sắp tối thì đèn tín hiệu mới được sửa xong.
Bọn Lạc Táp kết thúc công việc về lại đơn vị cũng đã gần 7 giờ, buổi tối còn phải tiếp tục kiểm tra lái xe say rượu, bọn họ liền ăn cơm tối ngay nhà ăn.
Ăn cơm xong là còn hơn nửa tiếng nữa sẽ đến thời gian đi kiểm tra lái xe say rượu.
Tất cả bọn họ đều không đi đâu, ở lại văn phòng nghỉ ngơi, Lạc Táp nói chuyện phiếm với Chu Nghiên, Thượng Viện Viện không thể tán gẫu cũng các cô nên cùng mấy đồng nghiệp nam chơi đánh bài trên điện thoại.
Trong lúc đó Chu Nghiên đi ra ngoài nghe một cuộc điện thoại, khi trở về, mặt Chu Nghiên trầm xuống đến mức có thể vắt ra nước.
Lạc Táp hỏi: "Làm sao vậy? Có phải trong nhà có chuyện gì không?"
Chu Nghiên thở dài: "Còn không phải là đứa em gái của chị sao, ai, ánh mắt không tốt, vừa ý một tên cặn bã, bây giờ chú Hai của chị sắp bị tức chết rồi, nhưng may sao đột nhiên nó và tên kia đang nháo đòi chia tay, cả nhà đều đứng ra, bảo nó nhanh chóng rời khỏi tên cặn bã kia đi, có lẽ là nó chưa dứt được với tên cặn bã kia, chú Hai chị sắp xếp cho nó đi xem mắt vào tối thứ 7 này, em gái chị thấy cả nhà nói nhiều quá, nên nói là sẽ đi."
Lạc Táp không hiểu biết nhiều về em gái của Chu Nghiên, cô chỉ biết cô em gái đang quen một người đàn ông đã từng ly hôn lại còn có một đứa con riêng, hơn nữa người đàn ông kia còn rất phong lưu.
Cô nói: "Hiện tại chia tay rồi, lại chịu đi xem mắt, không phải khá tốt sao, chị còn thở dài cái gì nữa?"
Chu Nghiên: "Chú Hai nói người đàn ông xem mắt lần này rất khá, gia thế tốt, nhân phẩm cũng tốt, bỏ lỡ thì không chắc sẽ còn gặp lại được người như vậy, nói chị lén đi theo em gái, xem coi nó có thật sự nghiêm túc đi xem mắt hay không, Lạc Lạc, em nói xem, loại chuyện như vậy, chị có thể làm được sao? Nếu làm thì là có lỗi với nó đó."
Trên đời không có bức tường nào kín gió cả, về sau nếu Chu Tuyền biết được, chắc chắn trong lòng sẽ giận cô ấy.
Cô lại không thể nói bừa với chú Hai được, lỡ như đến lúc đó Chu Tuyền không ưa người đàn ông xem mắt kia, mà cô lại lấp liếm nói Chu Tuyền ưng ý người ta, vậy khác gì làm mọi chuyện rối tinh lên.
Loại chuyện này, làm kiểu gì cũng chẳng thể vừa lòng được cả.
Lạc Táp: "Chu Tuyền cũng đã trưởng thành rồi, gặp được người tốt, chắc chắn cô ấy sẽ tranh thủ, còn nếu là không vừa mắt thì dù chị có đi theo cũng vô dụng, hơn nữa, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng."
Chu Nghiên: "chị cũng thấy như vậy, tuy rằng chị cũng không hài lòng với tên cặn bã kia, nhưng em gái chị nó chính là một lòng một dạ quyết tâm muốn đi theo anh ta, còn lần này cãi nhau vì cái gì thì nó không chịu nói, nhưng chị nhìn ra là nó vẫn không buông tay được. Em nói xem nếu chị lại lén theo dõi rồi về nói với chú Hai, sau khi nó biết được còn không phải sẽ thương tâm muốn chết sao? Nhưng nếu chị nói thẳng với nó ý đồ của chú Hai, vậy thì sợ là mối quan hệ giữa hai người bọn họ sẽ càng ác liệt hơn."
Cho nên hiện tại cô ấy rơi vào thế khó xử.
Lạc Táp: "Việc này thật đúng là xấu hổ, chị cứ nói ngày đó đi kiểm tra lái xe say rượu, không thể đi theo được."
Chu Tuyền: "Cũng chỉ có thể như vậy thôi, dù chú Hai không vui thì chị cũng bó tay, vậy tối thứ 7 này chị trực thay em, em ở nhà nghỉ ngơi đi."
Lạc Táp: : " được, lần sau em sẽ trực thay ca của chị."
Lại nói chuyện thêm một lúc nữa thì đến giờ, bọn họ sửa soạn một chút, chuẩn bị đi đến chốt kiểm tra lái xe say rượu, không phải là địa điểm tối hôm qua nữa, lần này đổi qua giao lộ khác.
Đợi lát nữa kiểm tra lái xe say rượu xong sẽ rất khuya, đội trưởng nói các đồng nghiệp nữ không cần quay lại đơn vị, chỉ cần các đồng nghiệp nam cùng trực chung trở về báo cáo công tác là được.
Chu Nghiên và Lạc Táp đều tự lái xe của mình đi, đợi đến sau khi kết thúc công việc thì về thẳng nhà.
Bởi vì chuyện con ma men tối hôm qua nên hôm nay mấy đồng nghiệp nam trong đội không để Lạc Táp đứng ở phía trước nữa, chỉ để cô đi qua bên phía tuyến phân cách của trạm kiểm tra duy trì trật tự.
Xe Tưởng Mộ Tranh xếp trong một hàng dài, thật lâu mới nhích lên được một chút.
Vừa rồi anh chạy đến khu vực kiểm tra lái xe say rượu tối hôm qua, không thấy được người, lại lượn quanh một vòng hết khu vực trực thuộc của đại đội hai mới phát hiện đêm nay kiểm tra trên giao lộ này.
Sợ mùi rượu trên người nhạt dần, mỗi lần dừng lại anh đều sẽ lấy chai rượu để bên ghế phụ đổ ra một chút rồi vỗ lên trên người.
Vạt trước rồi cả cổ, cánh tay của áo sơ mi, tất cả đều được hất rượu.
Một đường vừa đi vừa hất, chai rượu cũng sắp thấy đáy.
Giang Đông Đình mua cho anh hai chai, nói cũng có thể xịt một chút lên tóc, nhưng anh lo lắng xịt lên sẽ làm tóc rối nên không nghe theo lời xui dại của Giang Đông Đình.
Anh đóng kín mít cửa sổ, cả xe ngập tràn mùi rượu.
Nhìn xuyên qua cửa kính, anh thấy được Lạc Táp, đứng giữa các đồng nghiệp, nhìn cô rất nổi bật.
Giống như hoa bạch lan, xinh đẹp