Chương 42
Tưởng Mộ Tranh đến công ty hơn sớm hơn bình thường nửa tiếng, đúng lúc ở bãi đậu xe gặp được thư kí.
Thư kí kinh ngạc nhìn chiếc xe kia, cô ấy có ấn tượng quá sâu với chiếc xe đó, bởi vì mấy tuần trước chiếc Bugatti của Tưởng Mộ Tranh bị đụng xe, tất cả mọi việc đều là do cô ấy xử lý.
Phí sửa chữa đến hơn 11 vạn tệ, khi cô ấy báo cho Tưởng Mộ Tranh, Tưởng Mộ Tranh đặc biệt dặn dò cô ấy không cần tìm chủ xe Audi.
Thế mà bây giờ anh lại lái chiếc xe Audi kia đi làm, hơn nữa gần đây anh còn thường xuyên nghe điện thoại trong cuộc họp, có khi lúc đến thì thấy mà rời đi lúc nào chẳng hay.
Có vẻ là đụng xe đụng ra tình yêu rồi.
Thư kí và Tưởng Mộ Tranh cùng đi thang máy chuyên dụng để lên tầng, thư kí nghĩ đến cuộc điện thoại từ nước ngoài mà mình nhận được vào nửa đêm hôm qua: "Tưởng tổng, khách hàng bên Malaysia gọi lại nói chuyển ngày kí hợp đồng thành sáng thứ ba tuần sau, tôi đặt vé máy bay vào sáng thứ hai nhé?"
Tưởng Mộ Tranh ngước mắt, dời lên sớm hơn?
Tối hôm qua về nhà bị cái đám trong nhóm chat ' hoa hoa công tử' làm phiền quá nên anh tắt điện thoại một lúc. Sau đó, có thấy một cuộc gọi nhỡ từ nước ngoài, vì số điện thoại này không quen nên anh không gọi lại.
Có lẽ là vị khách hàng Malaysia kia.
Anh hỏi: "Ai đã liên lạc với cô?"
Thư ký đáp: "Thư ký của khách hàng, cô ta nói rằng ông chủ của cô ta không gọi được cho ngài. Thư ký bên đó nói rất xin lỗi, vì ông chủ của họ phải đến Dubai vào tối thứ ba, chỉ có thể dời lịch kí hợp đồng lên trước một ngày."
Tưởng Mộ Tranh suy nghĩ, thứ ba là sinh nhật của Lạc Táp, mà thứ hai anh đã đi Kuala Lumpur, chắc chắn thứ ba không về kịp. Bởi vì Kuala Lumpur cũng không phải nơi cuối cùng mà bọn họ sẽ kí hợp đồng.
Lần trước đến nơi bàn chuyện hợp tác, nơi đó không có bất kỳ tín hiệu gì cả.
Anh không biết chính xác là ông chủ đứng phía sau của cái tập đoàn này làm gì, ngày hôm đó bàn chuyện hợp tác với anh chỉ là người đại diện hợp pháp chứ không phải ông chủ thực sự, anh cảm thấy như thế.
Anh đã trà trộn vào mấy vùng như Trung Đông và Châu Phi hằng năm, tất nhiên hiểu rõ những người có thể kinh doanh dầu mỏ hoặc là súng ống đạn dược thì không một ai đơn giản cả.
Hắn muốn kiếm tiền, vậy phải kết giao với đủ các loại 'bằng hữu'.
Kinh doanh ở bên đó, giống như chuỗi sinh học trong đại dương vậy, dù bạn không theo chân tiếp xúc với họ thì cũng chẳng thể an toàn. bởi vì họ sẽ chủ động tìm đến tận cửa.
Vòng kinh doanh bên trong đó chính là hiện thực cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm tép. Không quan trọng là dùng cách thức gì, chỉ cần bạn có thể tồn tại được mới chính là bản lĩnh.
Tưởng Mộ Tranh lại hỏi: "Chuyến bay sớm nhất ngày thứ ba là mấy giờ?"
Thư kí: " 2 giờ sáng, 8 giờ hơn sẽ đến Kuala Lumpur."
Tưởng Mộ Tranh: "Vậy chọn chuyến bay đó đi."
"Vâng."
Cả ngày hôm nay Tưởng Mộ Tranh cũng chẳng rảnh rỗi, buổi sáng phải họp, gặp khách hàng, giữa trưa còn hẹn lãnh đạo của ngân hàng ăn cơm, buổi chiều lại tiếp tục họp.
Mãi cho đến sáu giờ tối mới được rảnh rỗi.
Hôm nay trời mưa, giao thông ùn tắc hơn ngày thường rất nhiều, Lạc Táp sẽ bận rộn hơn bình thường nên giữa trưa anh cũng không quấy rầy cô.
Hiện tại bận rộn xong rồi, lập tức cảm thấy có chút nhớ cô.
Anh nhắn tin cho cô: [ Mấy giờ tan làm? Anh đi đón em.]
Qua vài phút, Lạc Táp trả lời: [ Đã tan làm. ]
Tưởng Mộ Tranh: [Anh lập tức qua đó.]
Đi ra khỏi toàn nhà công ty, mưa vẫn còn đang rơi nhưng cũng không lớn, xen lẫn những bông tuyết nhỏ.
Đây xem như là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.
Trên đường, người qua lại bước chân vội vàng, hoặc mở dù hoặc mặc áo mưa, còn có người chẳng thèm che chắn gì, cứ thế chạy vội trong làn mưa nhỏ.
Anh lại vô thức nghĩ đến đêm cuối tuần rồi anh buồn bực đứng trong mưa hút thuốc, còn có ý tưởng vứt cái bật lửa mà Lạc Táp mua cho anh, cuối cùng cũng không bỏ được.
Đêm đó mưa to, anh nhìn Lạc Táp và Phó Duyên Bác dắt tay đi xem phim, hôm nay anh muốn xem phim, kết quả lại mưa nhỏ.
Thật trùng hợp.
Ngày mưa lại kẹt xe, Tưởng Mộ Tranh chạy hơn 20 phút mới đến nơi.
Nhìn thấy Lạc Táp đứng ở cửa chờ anh, lẽ ra anh nên âm thầm sung sướng mới đúng, nhưng lại chẳng hề vui vẻ chút nào, ngược lại trong lòng còn có một chút chua xót đang dâng lên.
Lạc Táp đang cúi đầu nhìn điện thoại, không chú ý tới anh.
Anh vội dừng xe, không kịp mở dù mà đội mưa chạy nhanh qua chỗ cô.
Lạc Táp ngước mắt: "Sao anh lại xuống xe? Gọi tôi một tiếng là được rồi."
Nói rồi theo bản năng cô nghiêng dù qua phía anh.
Tưởng Mộ Tranh cảm thấy ăn qua một bữa sáng, gai góc trên người cô ít đi rất nhiều, tuy rằng nói chuyện vẫn lạnh lùng, nhưng giọng điệu không còn sặc người như trước nữa.
Anh vén những lọn tóc mái đang bay bay của cô lại sau mang tai. Bởi vì gió lớn, mưa tạt lung tung theo hướng gió nên trên mặt cô cũng bị nước mưa bắn vào.
Anh dùng mu bàn tay lau cho cô, cô cũng không tránh né.
"Sao lại không ở trong văn phòng chờ anh?"
Nói xong, anh kéo cô đi về phía ô tô.
Lạc Táp trả lời anh: "Cứ cho rằng anh sẽ đến ngay."
Ngồi trên xe, Lạc Táp cởi áo khoác ra, Tưởng Mộ Tranh rất tự nhiên nhận lấy, trải áo gió ra hong trên ghế sau.
Lại tìm khăn trong hộp chứa đồ cho cô.
Mùa này không cần phải mở điều hòa nhưng anh vẫn mở lên.
Lạc Táp: "Tôi không lạnh." Cô lau lau mặt và tóc.
Tưởng Mộ Tranh: "Nhanh hong khô quần áo, mặc quần áo ướt trên người không khó chịu à?"
Anh lái xe từ từ rời đi.
Khi lái xe, thỉnh thoảng Tưởng Mộ Tranh sẽ tranh thủ liếc nhìn cô một cái.
Cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
"Tưởng Mộ Tranh." Lạc Táp nghiêng mặt nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc.
"ừ?" anh và cô nhìn nhau trong thoáng chốc, rồi anh lại chuyển tầm mắt về con đường phía trước.
"Chuyện gì thế? Em nói đi, anh nghe đây."
Lạc Táp cân nhắc một lúc sau đó nói thẳng ra: "Chúng ta từ lúc bắt đầu quen biết nhau đến bây giờ cũng chưa đến một tháng, đôi bên cũng không có hiểu biết về nhau. Bản thân tôi chính là một người lý trí lại nhạy cảm, cho nên sẽ không yêu đương một cách mơ màng, hồ đồ, đặc biệt là trước đây chúng ta còn có thành kiến với nhau. Có điều..."
Cô cố ý tạm dừng.
"Có điều nếu tôi đã ngầm đồng ý cho anh thời gian một năm, có lẽ không cần một năm, có một số việc cứ nước chảy thành sông, thuận theo tự nhiên, cũng không cần thiết một hai phải quy định mốc thời gian chính xác. Dù sao mặc kệ là bao lâu, nếu như trước đó tôi đã ngầm đồng ý với anh thì sẽ không quay lưng lại có gì đó với người đàn ông khác, điều này tôi vẫn có thể làm được. Còn theo thời gian chúng ta ở chung, hợp hay không hợp, có thể ở bên nhau hay không thì không ai có thể biết trước được, cũng không có biện pháp nào để khống chế kết quả."
Cô nhìn anh: "Anh hiểu ý của tôi chứ?"
Tưởng Mộ Tranh kích động, suýt chút nữa quên cả lái xe, anh vội dừng xe sang bên đường.
Xoay mặt qua nói với cô: "Anh hiểu, thật sự hiểu."
Nói rồi, anh lại vô thức mím môi cười.
Đêm nay cô nói những lời này thật sự khiến anh bất ngờ, vốn còn đang nghĩ, một năm qua đi lỡ như cô vẫn không động tâm thì làm sao bây giờ?
Hoặc là trong một năm này, cô đến với người đàn ông khác, anh lại phải làm sao bây giờ?
Mà những lời vừa rồi của cô chính là một liều thuốc an thần. Chỉ cần cô không bài xích anh thì nhất định anh sẽ có biện pháp làm cô thích anh.
Nói không chừng, hiện tại cô đã có ấn tượng tốt với anh, chỉ là không biết sẽ yêu đương như thế nào nên khóa chặt tâm tư lại, không muốn bản thân bị tổn thương.
Nhưng anh hiểu cô, đặc biệt là từ nhỏ cô đã sống trong gia đình đơn thân nên chắc chắn rất cẩn thận và mẫn cảm trong chuyện tình cảm. Hiện tại cô có thể tiến lên một bước như vậy, anh đã mừng phát điên rồi.
Tưởng Mộ Tranh nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng cong lên.
Cũng không nói nói gì.
Lạc Táp bị nhìn tới mức không thoải mái, thúc giục anh: "Còn không đi nữa thì hết phim đấy."
"À, được." Tưởng Mộ Tranh thu hồi tầm mắt, bắt đầu tập trung lái xe.
Dọc theo đường đi anh đều huýt sáo, vẫn là bài 'Em có biết anh đang đợi em' kia.
Tưởng Mộ Tranh có chút lòng dạ hẹp hòi, nghĩ đến Phó Duyên Bác đậu xe trong bãi đậu xe ở trung tâm thương mại phía đối diện, anh cũng chuyển tay lái đi qua bãi đậu xe bên đó.
Lạc Táp nhắc nhở anh: "Sai hướng rồi, rạp chiếu phim bên phải tòa nhà lớn bên kia."
Tưởng Mộ Tranh: "Nhiều người đi xem phim, chắc bên kia không còn chỗ đậu xe đâu."
Lạc Táp: "Hôm nay thứ tư, trời lại mưa, sẽ không đông đâu."
Tưởng Mộ Tranh coi như không nghe được, Lạc Táp bất đắc dĩ nhìn ra ngoài xe, không biết người này lại suy nghĩ cái gì rồi, trời mưa còn một hai phải đi xa như vậy.
Dừng xe xong, Tưởng Mộ Tranh đưa áo khoác của mình cho Lạc Táp: "Mặc của anh đi, áo của em vẫn còn ẩm."
Lạc Táp: "Vậy còn anh?"
Trên người anh chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, ngày mưa trời rất lạnh.
Tưởng Mộ Tranh: "Trong cốp xe của anh có."
Anh mở cốp xe, tìm ra một cái áo khoác, cùng màu với cái áo khoác trên tay Lạc Táp.
Lạc Táp mặc áo khoác của anh vào, cầm dù che, cùng anh đi ra khỏi bãi đậu xe.
Chợt nhớ tới: "Sao anh không lấy thêm một cây dù?"
Tưởng Mộ Tranh: "Trên xe không có dù."
Lạc Táp: "Cốp xe có."
Vừa rồi rõ ràng cô thấy có bên trong đó.
Tưởng Mộ Tranh chớp chớp mắt: " phải không? Mắt anh không tốt nên không thấy được, mắt anh bị viễn thị mà, em quên sao?"
Lạc Táp: "..."(¬_¬;)
Quả thực là hết chỗ nói rồi.
Cô cúi đầu đi về phía trước, không thèm để ý anh nữa.
Tưởng Mộ Tranh cười, đi theo phía sau cô.
Ra khỏi bãi đậu xe, anh núp vào dù của cô.
Tới ngã tư đường, đèn xanh của lối đi bộ vừa bật sáng, còn hơn 50 giây nên hoàn toàn không cần chạy vội qua đường.
Tưởng Mộ Tranh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lạc Táp một cái, chợt có suy nghĩ, đột nhiên anh vòng đến bên kia của cô. Tay phải cô không cầm dù, anh duỗi tay nắm lấy tay cô.
Lạc Táp trừng anh: "Anh làm gì đấy!"
Tính quăng tay anh ra, nhưng lại dính như keo 502 vậy, cực kì chặt, làm sao cũng không quăng ra được.
"Anh buông ra!"('ー')
"Không thể buông, ngày mưa đường trơn, em